Sách Hack não 1500 từ Tiếng AnhThể loại: Học Ngoại NgữTác giả: Nguyễn Văn HiệpThông tin sáchCUỐN SÁCH NÀY SẼ PHÙ thuvienphapluat.edu.vn Hỏi Đáp Thuộc truyện: Sau khi học bá mất trí nhớ Chương 50: Phiên ngoại 01. Cuối tháng mười, hai người chuyển qua nhà mới, Địch Lâm Thâm có loại cảm giác "Cuối cùng cũng lừa được Ngu Đào về ổ". Ngu Đào vùi trong phòng sách đọc sách, sau khi lên đại học, thời gian thật sự mẤt trÍ nhỚ ĐỪng quẬy; hoÀng thƯỢng ĐỪng nghỊch; chiẾt chi; sẾp chÚng tÔi lẠi khoe vỢ; sau khi chia tay lÀm sao giỮ bẠn trai; xÔng vÀo ngÕ Âm dƯƠng; nhỚ ra tÊn tÔi chƯa? ĐỘc chung; Ân hỮu trỌng bÁo; bẠo quÂn; nhẤt kiẾm sƯƠng hÀn; thiÊn hoÀng quÝ trỤ; sau khi hỌc bÁ mẤt Học bá mất trí nhớ sau. Thể loại: Nguyên sang , Đam mỹ , Hiện đại , HE , Tình cảm , Ngọt sủng , Vườn trường , Hoan hỉ oan gia. Quái gở, tính tình kém còn sẽ đánh nhau khác loại học bá Ngu Đào khái đến đầu sau mất! Trí nhớ!! Thành cái ấu trĩ ái khóc bao. Còn dính Y Đình Mạt Đồng - Tổng hợp truyện, tiểu thuyết hay của tác giả Y Đình Mạt Đồng tại Congtruyen: Tuyệt Đối Khế Hợp, Trọng Sinh Chi Quy Linh, Thâm Độ Chí Tình, Sư Huynh Là Nam Thần, Sau Khi Học Bá Mất Trí Nhớ Sau Khi Học Bá Mất Trí Nhớ 48. Ta Cho Ngươi Xem Một Bảo Bối 49. Tại Sao Anh Lại Thích Tôi 50. Tên Lớp Trưởng Chết Tiệt! 51. Thầy Giáo Trương Và Thầy Giáo Lý 52. Thư Tình 53. Tiểu Lang Tướng Quân 54. Tiêu Tương Thủy Sắc 55. Tôi Có Thể Ở Chung Với Anh Không 56. Tôi Đã Nghe Thấy Thanh Âm Của Hạnh Phúc 57. Tôi Đã Trả Giá Vì Cái Nhà Này Quá Nhiều Rồi Cậu hồi tưởng lại giấc mơ, trong mơ, cậu học sinh đó còn cưỡng hôn cậu. Thế nhưng cuối cùng lại đá cậu… đá cậu!!!!?… Hôm sau. Mơ thành sự thật. Cậu lại nhìn lại cậu học sinh trước mặt, không được, cậu ta đúng là rất đẹp trai, nhưng cậu không thể để bị đá như vậy! Trích đoạn: "Đừng nhìn tôi chằm chằm thế." Đồng Đồng nói. Nam sinh không nhúc nhích. DeTTOZ. Thuộc truyện Sau khi học bá mất trí nhớ Chương 50 Phiên ngoại 01Cuối tháng mười, hai người chuyển qua nhà mới, Địch Lâm Thâm có loại cảm giác “Cuối cùng cũng lừa được Ngu Đào về ổ”.Ngu Đào vùi trong phòng sách đọc sách, sau khi lên đại học, thời gian thật sự dư dả không ít, ngoại trừ cần phải đọc SGK, phần lớn thời gian Ngu Đào đều đặt trong việc đọc sách ngoại khóa, bởi thế mỗi tháng Địch Lâm Thâm phải ít nhất lấy ra bốn trăm tệ để mua sách trên mạng cho Ngu Đào, đương nhiên, phải là vào lúc đang giảm qua Địch Lâm Thâm không thấy có gì không ổn, Ngu Đào không có ưu thích xa xỉ, mỗi ngày đều đọc sách, gảy đàn ghi-ta hát bài hát, cũng không hay thích ra ngoài, tổng thể vẫn khá trạch. Trừ khi có bạn hẹn, hoặc Địch Lâm Thâm dẫn cậu đi đâu, không thì tình nguyện ở lên đại học, hai người vẫn chưa hoàn toàn thư giãn, họ còn phải xuất ngoại học nghiên cứu sinh, thành tích tất nhiên không thể quá khó cửa phòng sách, Địch Lâm Thâm bưng trà sữa vào.“Nghỉ ngơi một lát đi.”Trà sữa là đặt thức ăn ngoài, từ lúc dọn ra ngoài, hai người không biết vào bếp đều dựa cả vào thức ăn ngoài để sống, ngẫu nhiên thì về nhà cải thiện thức ăn Đào cũng từng đề nghị, nói mình có thể học nấu cơm. Nhưng bị Địch Lâm Thâm từ chối, Đào Đào của hắn, sao có thể nấu cơm chứ?“Ừm.” Ngu Đào để sách xuống, cắn ống hút trà sữa uống một hớp lớn, “Chơi game không?”Sau khi lên đại học, hai người liền tải về điện ngày Ngu Đào đều có thể chơi mấy ván, ban đầu độ nhiệt tình còn khá cao, giờ đã nhạt hơn Lâm Thâm lắc đầu một cái, “Không chơi, em phải để mắt nghỉ ngơi một tí đi. Tối rồi chơi với em.”Bây giờ Ngu Đào vẫn còn rất rất gà như trước, nhưng làm bạn trai Ngu Đào, Địch Lâm Thâm không có cớ gì để từ chối dẫn Ngu Đào chơi chung. Hơn nữa mỗi lần thua, đều phải tìm mười mấy lý do, vung nồi lên người đồng đội khác.“Tối mình ra ngoài ăn đi.” Địch Lâm Thâm ngồi cạnh trên ghế sô pha, đề nghị.“Được đó.” Giờ càng ngày càng lạnh, ra ngoài ăn một bữa ấm áp cũng không thế chạng vạng, hai người liền cùng nhau ra nói ăn gì cho ấm, lẩu đương nhiên là sự lựa chọn có một không người chọn lẩu Bắc Kinh, nước dùng ngon, thanh đạm không kích thích, hợp với cái mùa dễ nóng trong người ăn vui vẻ, có người gọi Địch Lâm Thâm một Lâm Thâm quay đầu nhìn, là Dương Tri của ngành tích Dương Tri không tệ, còn là hoa khôi trường họ lần này, là đối tượng theo đuổi của không ít nam qua cảm giác mà Địch Lâm Thâm đối với cô ấy cũng bình thường, con gái đẹp tất nhiên là tốt, nhưng lòng dạ quá nhiều, thì chẳng còn có ý.“Tình cờ thật đó.” Dương Tri bước tới, cười vừa rụt rè vừa dễ Đào nhìn thấy cô ấy cũng không quá vui vẻ, cô nữ sinh này từng đưa thư tình cho Địch Lâm Thâm, còn bị cậu gặp Lâm Thâm cảm thấy Dương Tri nhiều lòng dạ, ngoại trừ thái độ với người khác bình thường ở ngoài, còn lại là chuyện cô ấy tỏ tình với đại học, thư tình giờ đã không còn lưu hành nữa. Thích một người muốn tỏ tình, dũng cảm chút thì nói thẳng ngay mặt, quanh co gọi điện thoại, nhắn tin vân vân cái gì cũng có thể nói, xấu hổ chút, thì có thể nói thông qua bạn. Mà cô gái như Dương Tri, nói ngay mặt với hắn là chuyện khá bình cô ấy lại chọn đưa thư tình, còn là ở nơi nhiều người đang tan học thế dù cho cuối cùng có được hay không, chỉ cần hắn nhận thư tình, vậy chuyện sau này sẽ phải mặc cho Dương Tri bịa. Cho dù không bịa, lúc người khác nhắc tới hắn, cũng sẽ nghĩ đến Dương Tri, tiếp đến sẽ nghĩ họ có quan hệ gì đấy. Nếu hắn sáng tỏ trước mặt mọi người, sẽ có vẻ hắn đang chuyện bé xé ra to, hoặc không cho con gái mặt mũi. Nếu không nói, vậy hắn chẳng khác nào làm người câm ăn thiệt ruột hơn là hôm đó Ngu Đào đến tìm hắn, họ muốn cùng đi xem phim. Thế nên bị Ngu Đào nhìn mà lúc đó hắn thông minh, khẽ buông tay, làm đồ ăn vặt Giả San San nhờ hắn đem cho Ngu Đào “không cẩn thận” rơi xuống đất. Vì thế hắn xoay người lại nhặt cái túi, rồi giả bộ như mới thấy Ngu Đào, tự nhiên nhặt túi lên, mượn cơ hội bỏ qua Dương Tri, cười đi về phía Ngu Đào, nói “Không chú ý, làm rơi đồ ăn vặt Giả San San đưa cho cậu. Đi thôi, phim sắp mở màn rồi.”Địch Lâm Thâm trải bậc thang của mình rất bằng phẳng, Ngu Đào cũng cho hắn mặt mũi, không nói gì liền đi theo Địch Lâm đầu xem phim xong, ăn bữa cơm, Địch Lâm Thâm chọc cậu vài câu, chuyện này liền cho qua, không ngờ hôm nay lại gặp cô nữ sinh Lâm Thâm gật gật đầu, không nói thường hắn chẳng có tiếp xúc gì với Dương Tri, lúc hắn đi học, ngồi chung với các bạn học có mấy người ngồi, Dương Tri cách hắn rất xa. Mà thường là lớp trưởng, Giả San San và Trì Linh hoạt động chung với hắn. Theo lý mà nói Dương Tri không qua chào hỏi cũng Tri nhìn về phía Ngu Đào, cô từng gặp Ngu Đào ở trường, cũng nghe qua, Ngu Đào không phải đại học A, mà là đại học cụ thể thì cô không hỏi thăm ra được, mấy người ở Bác Minh hồi trước miệng người nào cũng chặt như vậy, cô giả bộ hoàn toàn không quen Ngu Đào hỏi “Đây là?”Khóe miệng Địch Lâm Thâm nhếch một cái, hết sức tự nhiên nói “Bạn trai tôi.”“A?” Dương Tri choáng váng, đây… đây là tình huống gì?“Có vấn đề à?” Địch Lâm Thâm hỏi.“Không… Không có…” Dương Tri đã không biết nên dùng vẻ mặt gì để đối diện với chuyện có thể nghĩ đến vô số loại hình mà Địch Lâm Thâm thích, nhưng sao cũng không ngờ sẽ là Lâm Thâm cười nhạt nhìn Tri ngơ ngác nói “Cái… cái đó, hai cậu cứ từ từ ăn, bạn tôi đang chờ tôi ở đó.”Địch Lâm Thâm gật Tri đi, Ngu Đào cười nhìn Địch Lâm Thâm, “Trực tiếp như vậy có ổn không?”Địch Lâm Thâm gắp miếng thịt đã nhúng xong vào chén Ngu Đào, nói “Không có gì không ổn, không nói rõ thì sau này sẽ phiền phức.”Bầu không khí của đại học hoàn toàn khác với cấp ba, come out thì cứ come Đào cũng không quá lo, trái lại dù cho come out, bạn của Địch Lâm Thâm cũng sẽ không ít, huống chi đại học cũng không lo chuyện này cứ vậy mà trôi qua, sau đấy cũng không nghe nói Dương Tri có tiếp cận Địch Lâm Thâm gì hôm đó, Trì Linh gọi Ngu Đào, Giả San San cũng đi cùng, đây là cuộc tụ họp bất định của họ, bình thường đều chọn vào buổi chiều không có qua hôm nay Địch Lâm Thâm và lớp trưởng đều có tiết, sau khi tan học sẽ đến tìm họ, rồi cùng đi ăn cơm cà phê nóng, Giả San San cười hỏi “Cậu và Địch Lâm Thâm gần đây thế nào?”Bởi vì họ đều không trọ ở trường, nên ngoại trừ thời gian nghỉ trưa, họ gần như không chạm mặt nhiều, có muốn liên lạc thì cũng chỉ nhắn tin.“Rất tốt.” Khóe miệng Ngu Đào cũng mang theo ý tình yêu, cậu và Địch Lâm Thâm đều là người rất dễ thỏa mãn, chỉ cần làm bạn với nhau, không có gì để bới móc.“Tớ nói với cậu, ở trường tụi tớ Địch Lâm Thâm rất được hoan nghênh. Cũng may cậu ấy không trọ ở trường, không thì cửa phòng ngủ có lẽ bị gõ nát luôn.” Giả San San mặt thổn thức nói.“Khoa trương như vậy?” Ngu Đào cười Lâm Thâm đẹp trai như thế, lại ăn mặc đẹp, có người thích là chuyện rất bình thường. Thật ra Địch Lâm Thâm không phải người tốn quá nhiều thời gian để sửa soạn bản thân, nhưng bản chính bày ngay đó, mặc T-shirt thôi cũng thấy đẹp. Nhưng trong di động của Địch Lâm Thâm không có quá nhiều bạn học đại học, có thì cũng chỉ là vài nam sinh, nên cậu biết Địch Lâm Thâm được hoan nghênh, nhưng không biết lại được hoan nghênh đến thế.“Còn khoa trương hơn nữa đó.” Trì Linh cười nói “Địch Lâm Thâm bình thường không tiếp xúc với nữ sinh, nữ sinh bên người chỉ có hai người là tớ và San San có thể nói chuyện được với cậu ấy. Sau đó tụi tớ liền bị coi thành bạn gái cậu ấy, còn có nữ sinh tìm tụi tớ đàm phán nữa.”“Các cậu không sao chứ?” Ngu Đào hơi lo San San lắc đầu một cái, “Không có gì, nữ sinh đại học mà, không như mấy cô nhóc lưu manh thời cấp hai cấp ba, tố chất vẫn cao, sẽ không đánh nhau. Nói rõ là được.”Các cô bị chặn khoảng sáu bảy lần, nhưng đối phương không có ý xấu gì cả, nên cũng không sao.“Vậy thì tốt, thêm phiền toái cho các cậu rồi.” Ngu Đào hơi ngại.“Không có gì, đều là bạn bè mà, chỉ là muốn xả tí thôi.” Trì Linh không để ý lắm.“Nhưng nói đi nói lại, gần đây Dương Tri cũng không quá để ý Địch Lâm Thâm nữa.”Giả San San nói. Các cô không biết là tình huống gì, nhưng mọi khi nếu ăn cơm trưa,Dương Tri đều sẽ tìm cách ở chỗ gần họ nhất, đi học dù không thể đến cạnh Địch Lâm Thâm, thì cũng sẽ không cách Địch Lâm Thâm bao xa. Gần đây trái lại thấy lạ, cứ như bỗng dưng biến về mối quan hệ bạn học bình Đào cười cười, nói “Có hôm tớ và Lâm Thâm ra ngoài ăn cơm, gặp phải cô ấy, Lâm Thâm nói thẳng tớ là bạn trai anh ấy, có lẽ hù dọa cô ấy rồi.”Giả San San gật đầu, “Thế cũng tốt, đỡ phải phiền phức.”Trì Linh nhìn Ngu Đào một chút, cười hỏi “Cậu và Ninh Phi thì sao? Không có ai theo đuổi à?”Ngu Đào và Ninh Phi mặt mũi không tệ, gọn gàng sạch sẽ, theo lý mà nói cũng có thể rất được người khác thích. Hai người lại không thể tùy tiện nói xu hướng tính dục của mình ra cho người khác, nên có con gái không biết thích họ cũng rất bình thường.“Không có đâu.” Ngu Đào cười này thật sự không có, hai người không trọ ở trường, nữ sinh có thể tiếp xúc cũng chỉ ở cùng ngành cùng khoa, mà những nữ sinh ấy hình như hứng thú với việc học hơn, hiện không nghe nói có ai thoát ế.“Ninh Phi còn chưa tìm bạn trai?” Nhân lúc Ninh Phi không ở đây, Trì Linh cũng hỏi nhiều một câu.“Không.” Ngu Đào nói “Cậu ấy còn rất hưởng thụ cuộc sống độc thân.”Ninh Phi bị cảm, rất nặng, nên về nhà nghỉ ngơi, hôm nay cũng không San San suy nghĩ chút, nói “Điều này cũng đúng, độc thân mà, có cả một cánh rừng lớn cho cậu ấy chọn. Như cậu và Địch Lâm Thâm, là đang treo nhau trên cây, bỏ hết cả cánh rừng.”Chuyện này mỗi người mỗi thấy tốt, ai cũng có ý của riêng mình. Chỉ cần mình nguyện ý, độc thân cũng được, xác định quan hệ cũng được, đều nên được tôn xong vấn đề yêu đương, ba người liền kéo qua những chuyện khác câu được câu không. Mãi đến tận khi Địch Lâm Thâm và lớp trưởng tới đây, mới cùng nhau rời khỏi tiệm cà phê. Thuộc truyện Sau khi học bá mất trí nhớ Chương 25Sách vở của Ngu Đào và Hướng Tân Kiệt đặt trong ngăn kéo bàn Ngu Đào, trong một đêm không thấy hết toàn bộ, bạn học trong lớp cũng rất bất là việc gì chứ? Dù cho có trộm vào, cũng không đến mức trộm sách vở đi? Lại nói, chỗ ngồi của Ngu Đào cũng không quá dễ thấy, vì sao không vứt của người khác, cố tình vứt đồ ở chỗ Ngu Đào? Nhìn như vậy, đối phương chắc là định nhằm vào Ngu Đào hoặc Hướng Tân Kiệt, đương nhiên, khả năng nhằm vào Ngu Đào lớn hơn chút, dù sao Hướng Tân Kiệt để sách ở chỗ Ngu Đào, chỉ là chuyện tạm thời. Trừ khi là người trong lớp làm, bằng không người ngoài không thể nào biết trưởng đã đi báo cho thầy Khuất, Ngu Đào ngồi trên ghế ngây người, chuyện này có hơi ly kỳ với cậu. Nghĩ tới nghĩ lui, cậu không đắc tội ai đi? Được rồi, dù cho trước khi cậu mất trí nhớ có đắc tội người nào, cũng không đến mức bây giờ mới nhớ phải trả thù chứ?Thật ra cậu không có nhiều đồ, cậu đã quen xách hết tất cả sách và sách luyện tập, nên trong chỗ ngồi chỉ để những thứ không quan trọng, không thì không thể có nhiều chỗ trống cho Hướng Tân Kiệt để sách như vậy. Nhưng Hướng Tân Kiệt đâu phải mất đồ không quan trọng đâu, còn có cả sách giáo khoa ở trong nữa Lâm Thâm ở cạnh đã xắn tay áo lên, chuẩn bị bắt cho được tên đó, cho nó bài học tình cha một Tân Kiệt cũng siêu giận, vở bài tập, sách ôn tập được phát trên lớp bổ túc của cậu ta đều mất hết rồi, mẹ nó đúng là muốn làm khó dễ cậu ta phải không hả?!Thầy Khuất rất nhanh đã đến, sau khi hiểu hết tình hình, nói “Lát nữa thầy qua phòng an ninh kiểm tra camera. Hướng Tân Kiệt, lúc học thì em xem chung sách với bạn cùng bàn trước đi. Nếu thực sự không tìm được, thầy xin phòng giáo dục cho em một bộ mới.”Trong lòng thầy Khuất cũng rất giận, nhưng phải giả vờ bình tĩnh chút, tránh đổ dầu vào lửa cho những đứa trẻ này. Trên vở các môn, chắc chắn sẽ ghi chú không ít kiến thức. Lấy sách mới về, thì không thể không hỏi mượn bạn học chép lại, có thể có vài chỗ Hướng Tân Kiệt nhớ mà người khác không nhớ, cũng phiền đến mức này, dưới tình huống không điều tra ra được người hiềm nghi, có lửa mà chẳng có nơi phát, chỉ có thể Khuất đang muốn đi ra ngoài, đã thấy cô chủ nhiệm đi vào.“Thầy Khuất ở đây đúng lúc quá.” Chủ nhiệm Thường vẻ mặt nghiêm túc, “Hướng Tân Kiệt đâu?”“Ở đây ạ.” Hướng Tân Kiệt nhấc nhiệm Thường ném một cái túi nilon lên bàn, cả giận nói “Em đây là chuyện gì? Không thích học thì thôi, sao lại đi xé sách chứ hả?”“A?” Hướng Tân Kiệt sững sờ, nhanh đi lục cái túi nilon trong đúng là sách của cậu ta, có Vật lý, Hóa học, Sinh học còn có Tiếng Anh. Đều xé thành từng mảng lớn, hiển nhiên không thể nào ghép lại được Tân Kiệt nhìn thầy Khuất cũng qua lục, trên trang bìa bị xé nát của sách giáo khoa, nhìn thấy tên của Hướng Tân Kiệt.“Chủ nhiệm Thường, là như này.” Thầy Khuất giúp giải thích “Hôm nay Ngu Đào vừa vào phòng học, liền phát hiện tất cả sách vở và bài thi ở chỗ ngồi của mình đều không còn. Hôm qua ngăn kéo bàn Hướng Tân Kiệt bị vẩy nước, trong một chốc thì không thể sử dụng được, nên để tạm sách vở ở chỗ Ngu Đào. Bởi thế tất cả đồ của Hướng Tân Kiệt cũng không thấy đâu cả. Tôi đang chuẩn bị đi điều tra camera xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”“Có chuyện này nữa à?” Chuyện này hiển nhiên không nằm trong dự đoán của chủ nhiệm Thường.“Đúng, tôi cũng thấy kỳ lạ. Cô liền đem những vật này tới rồi.” Thầy Khuất nhiệm Thường biết, thầy Khuất không cần phải nói dối cô, trong lòng cũng có phần căm giận, rốt cuộc là ai, thế mà xé sách của học sinh, “Sáng sớm nay tôi kiểm tra vệ sinh trong thùng rác, học sinh phụ trách quét tước ở đó đã đưa cho tôi. Nói là thấy trong thùng rác.”Ngu Đào lục từng chút ở trong nhiệm Thường nhìn thấy, hỏi “Ngu Đào, em đang lục gì đó?”Ngu Đào hơi khó chịu nói “Chủ nhiệm, bài thi của em cũng ở trong đó, em muốn kiếm chúng nó ra ghép lại.”Không chỉ có sách của Hướng Tân Kiệt bị xé, còn có bài thi của Ngu Đào. Lúc này, chút suy nghĩ nghi ngờ Hướng Tân Kiệt tự biên tự diễn cuối cùng của chủ nhiệm Thường cũng biến mất. Ngu Đào không thể nào diễn kịch giùm Hướng Tân Kiệt được, dù sao Ngu Đào là học bá, nhất định sẽ quý trọng mỗi một tờ bài thi. Mà Hướng Tân Kiệt và Địch Lâm Thâm là bạn tốt, điểm ấy họ đều biết. Bây giờ Địch Lâm Thâm và Ngu Đào đi gần, học hành tiến bộ hơn rất nhiều, hiển nhiên quan hệ của hai người cũng rất tốt. Hướng Tân Kiệt hẳn sẽ không liều lĩnh khiến Địch Lâm Thâm mất hứng, đi xé bài thi của Ngu nhiệm Thường thở dài, “Không dễ ghép lại đâu, quên đi, lát nữa hỏi giáo viên lấy thêm một tờ, xem có dư hay không, thực sự không được thì photo bài thi của các bạn khác vậy.”Ngu Đào không lên tiếng, tiếp tục bới bài thi của nhiệm Thường nói với thầy Khuất “Đi, tôi đi xem camera với thầy.”“Được.” Thầy Khuất gật đầu, nói với những học sinh khác “Các em đều tự học đi, lớp trưởng canh chừng kỷ luật.”Sau khi thầy Khuất và chủ nhiệm Thường rời đi, mọi người trở về chỗ ngồi của từng người thành thật tự Lâm Thâm an ủi Ngu Đào, “Đừng giận.”“Không giận, chỉ là thấy hơi bực thôi.” Ngu Đào mím mím môi.“Không sao đâu, lát nữa bảo Tân Kiệt đi lấy bộ sách mới, tớ chép lại kiến thức cho cậu ta là được.” Tuy dục vọng đánh nhau của hắn bây giờ vẫn rất mãnh liệt, nhưng cũng không muốn làm Ngu Đào không vui. Mà hắn chủ động nói chép phụ, là vì như thế hắn cũng có thể củng cố kiến thức lại lần nữa.“Cậu nói người đó nhằm vào tớ hay nhằm vào Hướng Tân Kiệt?” Ngay từ đầu Ngu Đào đã cảm thấy không đúng lắm, sao có thể đặc biệt chọn người như cậu chứ? Nếu sách để trong chỗ ngồi là của mình, vậy cậu chắc chắn sẽ nổi giận. Cũng chính vì như thế, nên mới hiểu được cảm nhận của Hướng Tân Kiệt.“Có thể đây chỉ là một trò đùa dai trùng hợp thôi.” Lời này ngay cả bản thân Địch Lâm Thâm cũng chẳng quá tin tưởng, nhưng hết cách rồi, hắn không muốn Ngu Đào có quá nhiều gánh Đào không nói, cũng không còn lòng dạ đọc sách, ôm sách ngẩn lúc giảng bài, Ngu Đào và Hướng Tân Kiệt được gọi vào phòng làm việc của chủ nhiệm Thường, thầy Khuất cũng ở đó. Địch Lâm Thâm thì đứng ở cửa nghe tình hình.“Là như vầy, cô và thầy Khuất xem xong camera, phát hiện túi này là Trác Hứa Châu lớp A2 ném vào thùng rác. Cô đã hỏi bạn ấy, bạn ấy nói là nhặt được trong hành lang, nghĩ là rác, nên tiện tay vứt đi.” Chủ nhiệm Thường Hứa Châu cũng là học bá, nhiều năm vững vàng ở hạng hai, vì thế ấn tượng mà chủ nhiệm Thường dành cho cậu ta cũng không tệ, bằng lòng tin tưởng cậu học chỉ có camera ở khu vực công cộng ngoài lầu dạy học, góc cầu thang và cửa chính trong lầu, trên hành lang thì không có, nên Trác Hứa Châu nói là tìm được trong hành lang, cũng không thể nào chứng minh là người có lỗi được.“Chủ nhiệm, hôm qua mấy giờ thì đồ bị ném vào thùng rác?” Ngu Đào hỏi.“Năm giờ ba mươi bảy.” Trên camera có hiện thời Đào nói thẳng “Chủ nhiệm, thầy Khuất, trường mình bốn giờ rưỡi tan học, trực nhật trễ nhất là bốn giờ năm mươi cũng đi. Thời gian này, trong lớp chắc không còn ai khác. Trác Hứa Châu hơn năm giờ rưỡi còn chưa đi, vì sao? Nếu cậu ấy để quên đồ về lấy, thế thì bình thường. Nếu cậu ấy vẫn cứ ở trong trường, ngay cả cơm cũng không ăn, có phải là quá không bình thường rồi không? Vì thế để rửa sạch hiềm nghi, em hy vọng có thể kiểm tra camera cửa chính của trường xem.”“Vả lại, cái túi đó rất trong suốt, lẽ ra có thể nhìn thấy bên trong chứa sách. Dù cho không nhìn thấy, nhặt được đồ không phải nên xem trước để xác định là gì rồi mới nói à? Cậu ấy cứ trực tiếp ném đi như vậy, cũng kỳ lạ quá rồi? Rác của lớp nào mà lại bỏ trong hành lang chứ?”Ngu Đào phân tích cũng không phải không đạo lý, bình thường năm giờ, chủ nhiệm Thường đều sẽ đi kiểm tra lầu, bảo học sinh còn chưa rời đi nhanh đi ăn cơm, sau khi tan học thì không cho phép ở lại phòng học tự học. Bởi vậy nếu Trác Hứa Châu trực tiếp ở lại trễ đến thế, thì thật sự rất kỳ lạ. Hơn nữa chủ nhiệm Thường xác định hôm qua lúc mình đi kiểm tra lầu, không hề nhìn thấy Trác Hứa nữa, lúc đó đưa cái túi cho cô, cô liền phát hiện bên trong chứa sách, Trác Hứa Châu không thể không nhìn ra chứ? Dù không nhìn ra, cũng có thể như Ngu Đào nói, nhìn xem là gì rồi hãy nói, dù sao rác của mỗi lớp đều không giống nhau, hơn nữa thật sự không có lớp nào đi bỏ rác trên hành lang cả.“Được rồi, lát nữa cô đi kiểm tra camera.” Bằng lòng tin tưởng thì bằng lòng, dưới tình huống có nghi vấn, vẫn phải dùng sự thật để nói đầu Hướng Tân Kiệt cũng chẳng nghi ngờ gì, nhưng nghe Ngu Đào phân tích lại cảm thấy rất có lý, bỗng chốc liền bốc lên cơn Hứa Châu bởi vì là lão nhị vạn năm, ở lớp A2, số thứ tự là số hai, vì thế mọi người đều lén gọi cậu ta là Trác lão nhị. Nhị = haiTrác Hứa Châu hoàn cảnh gia đình tốt, bản thân cũng kiêu căng, nên không quá hòa hợp với bạn cùng lớp. Hơn nữa bạn cùng lớp đều nghĩ cậu ta có hơi bị thần kinh, người ta chẳng nói gì cậu ta cả, chỉ là lúc nói chuyện liếc cậu ta một cái, cậu ta đã cảm thấy là đang nói cậu ta. Nếu bạn cùng lớp đùa giỡn với nhau nói đối phương “Nhị”, cậu ta liền trừng người ta. Nhị’ cũng có nghĩ là Ngu’Lúc trước Ngu Đào chướng mắt Hướng Tân Kiệt và Địch Lâm Thâm, nhưng cũng sẽ không chủ động mở miệng châm chọc, gây chuyện đều là họ. Mà Trác Hứa Châu là loại người chỉ cần học tra đi ngang qua cạnh cậu ta, cậu ta đã muốn trốn người, cứ như sợ bị lây đến Trác Hứa Châu, Hướng Tân Kiệt đã giận không trút được, bất kể có phải hay không, thì vẫn làm cậu ta khó thế, Hướng Tân Kiệt liền rất có tâm cơ đi nói chuyện Trác Hứa Châu nhặt sách quăng đi, với đứa miệng rộng nổi tiếng nhất khối một này có thể náo nhiệt rồi, trong một buổi trưa, hầu như cả trường đều nhờ chuyện này được truyền nhanh, nên có bạn học báo cáo, nói là nhìn thấy Trác Hứa Châu lặng lẽ vào phòng học lớp A6, còn ôm một đống sách và bài thi đi ra. Cũng có người nhìn thấy Trác Hứa Châu vào phòng học lấy một cái túi nilon, chính là cái để đựng sách đó, vì túi có màu xanh, nên điểm đặc trưng coi như khá chủ nhiệm Thường thật sự không nhìn thấy Trác Hứa Châu đi ra rồi quay vào ở cửa chính trong camera, trong lớp cũng có học sinh chứng thực họ trực nhật xong rời đi, Trác Hứa Châu còn chưa là Trác Hứa Châu bị gọi vào phòng giáo dục nói nghỉ giữa giờ, Trì Linh bước tới, “Sách của mấy cậu nhất định là Trác Hứa Châu phá.”“Vì sao nói thế?” Ngu Đào hỏi, giờ phòng giáo dục vẫn chưa cho ra kết quả, cậu cũng không thể khẳng cậu thì không hề quen biết Trác Hứa Châu, không phải vì cậu mất trí nhớ. Là do trước đây chẳng ai thấy hai người họ có qua lại qua, đây là cậu xác nhận sau khi hỏi bạn học.“Trác Hứa Châu thích Giả San San.” Trì Linh nói. Không phải cô tám, là Giả San San thật sự ngại tự mình nói, nên mới nhờ cô nói.“A?” Chuyện này đúng là Ngu Đào chưa từng nghe nói qua, hơn nữa Giả San San hình như cũng không qua lại với Trác Hứa Châu, ít nhất là cậu không thấy.“Chẳng qua Giả San San đã từ chối cậu ta, cũng không qua lại gì, nhưng nghe nói, cậu ta vẫn nhớ mãi không quên Giả San San.”“Nó thích quên hay không quên, liên quan gì tới Ngu Đào?” Địch Lâm Thâm nghĩ Trác Hứa Châu đúng là bệnh thần Linh bộ dạng Cậu vẫn còn quá trẻ tuổi’, nói “Hồi trước không phải Giả San San thích Ngu Đào à? Tuy Ngu Đào từ chối cậu ấy, nhưng Giả San San cũng đâu vì thế mà thích Trác Hứa Châu. Hơn nữa Giả San San thích Ngu Đào chẳng phải bí mật gì, không chừng đã truyền vào tai Trác Hứa Châu. Lại nói, gần đây mấy đứa tụi mình đều ăn cơm trưa với nhau, Trác Hứa Châu chắc chắn nhìn thấy, lại ăn dấm chua, không phải nghĩ cách trả thù ư? Chỉ là lần này Hướng Tân Kiệt gánh thôi.”Ngu Đào nghĩ đây đúng là tai bay vạ gió, nhưng Trác Hứa Châu cầu mà không được đã làm ra chuyện như thế, cũng biến thái quá đi?!Chuông vào học vang lên, Trì Linh trở về chỗ ngồi của Lâm Thâm ở dưới nhéo nhéo tay Ngu Đào, nói “Chuyện này cứ để tớ giải quyết, cậu đừng quan tâm.”“Ừm.” Ngu Đào gật đầu, cậu không muốn đấu với một thằng biến thái, vẫn nên giao cho Địch Lâm Thâm thì tốt 26Trước mặt bằng chứng, Trác Hứa Châu cuối cùng cũng thừa nhận hành vi xé sách của mình. Nói là có chút ân oán cá nhân với Ngu Đào, trong lúc tức giận, mới làm việc xúc động. Không ngờ, liên lụy phải Hướng Tân Kiệt. Lúc đó cậu ta cũng không chú ý sách của ai, đã trực tiếp nhiệm Thường hỏi cậu ta rốt cuộc có ân oán gì, Trác Hứa Châu không trả lời nhiệm Thường rất giận, nghĩ thầm giữa trẻ con thì có thể có ân oán gì lớn chứ, còn như vậy?Chẳng qua nghĩ cho thành tích của Trác Hứa Châu, không thể xử phạt cậu ta được. Dù sao nếu không có chuyện này, Trác Hứa Châu vẫn có một phần sức để tranh giành vị trí được cử đi học. Hơn nữa Trác Hứa Châu nói bản thân mình chỉ là một chốc kích động, tuy hành vi rất khiến người ta khinh thường, nhưng cũng không tạo thành thương tổn thể xác, chỉ là tổn thất vật chất và tổn thất tinh thần thế qua các lãnh đạo cùng thảo luận, quyết định tạm thời không xử phạt Trác Hứa Châu, nếu có lần sau, thì sẽ cùng phạt nặng. Ngoài ra, Trác Hứa Châu phải bồi thường sách vở bài thi cho Hướng Tân Kiệt, cũng chịu trách nhiệm chép lại toàn bộ kiến thức vào trong xử phạt nhẹ này với bọn Ngu Đào mà nói, hoàn toàn nằm trong dự đoán, dù sao người ta là lão nhị vạn năm, trường học thế nào cũng phải nhìn trên phần thành tích, mở ra một bên khi biết được kết quả, Hướng Tân Kiệt quả quyết từ chối để Trác Hứa Châu chép kiến thức bồi thường cho cậu ta, cậu ta không tin Trác Hứa Châu, đừng có mà xấu xa chép sai cho cậu ta. Hơn nữa Địch Lâm Thâm nói là có thể chép phụ cậu ta, cậu ta mới không cần dùng tâm cơ điểu đó đâu!Buổi tối tự học được một nửa trong phòng tự học, Địch Lâm Thâm mượn cớ ra ngoài mua đồ uống, cùng Hướng Tân Kiệt đập cho Trác Hứa Châu một trận. Làm giáo bá, tất nhiên hắn biết đánh người ở đâu để không bị camera quay Trác Hứa Châu nằm trên đất thở dốc, Địch Lâm Thâm từ trên cao nhìn xuống hừ lạnh một tiếng, “Chính mày đi làm mấy chuyện không minh bạch, làm phiền Ngu Đào. Mẹ nó mày nghĩ học giỏi là ghê gớm lắm hả? Nếu mày mà làm mấy chuyện chó má làm phiền Ngu Đào nữa, lần sau liền cho mày bài học của ông nội đó.”Hướng Tân Kiệt phủi tay chẳng hề có bụi, xì một tiếng, “Lão nhị, sau này mày tốt nhất đi vòng qua lớp A6 cho tao, không thì gặp một lần đánh một lần!”Địch Lâm Thâm không để ý Trác Hứa Châu nữa, Ngu Đào còn đang ở phòng tự học chờ hắn khi hai người rời đi, Trác Hứa Châu chậm rãi bò dậy, nhìn chằm chằm hướng họ rời đi, trong mắt đều là thâm Lâm Thâm cầm hai hộp sữa về phòng tự học như chẳng có gì xảy Đào nhận sữa, không nói gì. Cậu biết Địch Lâm Thâm đi đánh nhau, chỉ nhìn đốt ngón tay ửng đỏ của Địch Lâm Thâm là biết. Đánh nhau tất nhiên không tốt, nhưng thấy Địch Lâm Thâm không bị gì, cậu cũng yên bị đánh, Trác Hứa Châu không hề nói ra. Cậu ta vẫn quan tâm vị trí được cử đi học, dù cho có lẽ không dùng được, nhưng có vị trí này, cậu ta có thể thoải mái được hơn chút. Quan trọng hơn, đây là vấn đề mặt mũi, có vị trí, thì có nghĩa cậu ta mạnh hơn những người khác, vả lại còn là mạnh hơn nhiều, bởi thế cậu ta không thể mất đi vị trí nói chuyện bị đánh ra ngoài, vậy Địch Lâm Thâm và Hướng Tân Kiệt chắc chắn sẽ bị xử phạt, nhưng Địch Lâm Thâm và Hướng Tân Kiệt làm thế cũng có nguyên nhân. Nếu vì chuyện này mà phạt họ, thế thì chuyện của cậu ta chắc chắn sẽ bị nâng lên lần nữa, trường muốn để cho công bằng, thì không thể không truy cứu cậu ta. Chuyện lỗ vốn như thế, cậu ta sẽ không nữa nói đi nói lại, quân tử báo thù, mười năm chưa muộn. Chờ xem đi!Địch Lâm Chiêu gọi điện tới, nói trong nhà có chuẩn bị món Ngu Đào thích, bảo họ cuối tuần về nhà ăn thế thứ sáu tan học, hai người vác cặp đầy sách về nhà họ Địch.“Anh Ngu Đào, anh tới rồi?!” Nghe thấy tiếng động, Địch Vu Tư chạy ra.“Ừm.” Ngu Đào cười đáp, rồi chào hỏi người nhà họ Địch.“Mau vào đi, rửa tay trước là có thể ăn cơm.” Du Mỹ Hề cười Lâm Thâm vẫn không để ý đến Đào đáp một tiếng, không khiến Du Mỹ Hề quá lúng bàn cơm, Địch Lâm Thâm không ngừng gắp đồ ăn cho Ngu Đào. Ngu Đào cũng sẽ chia một ít tôm và sườn lợn, cho Địch Vu Tư đặc biệt ngồi cạnh cậu.“Lần này con thi không tệ, có muốn gì không đây?” Địch Sĩ Nghĩa cười hỏi. Trước giờ ông chưa từng là một người cha keo kiệt, nhưng vì trước đây Địch Lâm Thâm biểu hiện quá kém, thế nên trên phương diện tiền tiêu vặt, ông cũng khống chế rất Lâm Thâm không để ý nói “Không phải đã cho con tiền tiêu vặt rồi à?”“Đó là cho con mua đồ cho Ngu Đào.” Địch Sĩ Nghĩa dịch món cà tím xào mà Địch Lâm Thâm thích qua chỗ Địch Lâm Đào hơi xấu hổ, “Cảm ơn chú.”“Nghìn vạn lần đừng khách sáo, với cái thành tích này của Lâm Thâm, tìm giáo viên dạy nó học bù cũng không chỉ có số tiền này.” Địch Sĩ Nghĩa cười nói, rồi nói với Địch Lâm Thâm “Cứ từ từ suy nghĩ, nghĩ xong nói cho ba.”“Ừm.” Địch Lâm Thâm tùy tiện đáp một tiếng, tiếp tục ăn cơm.“Anh Ngu Đào, tối có thể giảng bài cho em không?” Địch Vu Tư ngước mặt lên, vẻ mặt mong đợi nhìn Ngu Đào. Bé cảm thấy Ngu Đào giảng còn dễ hiểu hơn giáo viên Lâm Thâm lạnh mặt —— mày là gì? Dựa vào gì mà chiếm dụng thời gian của tao và Đào Đào của tao?! Qua một bên đứng đi!Nhưng chưa chờ Địch Lâm Thâm mở miệng, Ngu Đào đã mỉm cười nói “Buổi tối hiệu suất học không cao. Vậy đi, sáng mai anh giảng cho em, nhé?”Địch Vu Tư vui vẻ gật đầu, “Dạ được!”Địch Lâm Thâm giật giật miệng, rốt cuộc vẫn không nói nước xong, hai người bưng trái cây về Lâm Thâm kéo Ngu Đào ngồi trên ghế sa lon, nhéo nhéo mặt cậu, “Quan tâm nó làm gì chứ?”Ngu Đào cười một tiếng, nắm chặt tay Địch Lâm Thâm, “Nhóc ấy cùng tuổi với Mai Nhĩ, nhìn thấy nó, luôn sẽ nhớ tới Mai Nhĩ. Có thể cậu cảm thấy tớ không hiểu được cảm xúc của cậu, nhưng với cái nhìn của tớ, Địch Vu Tư không làm gì sai cả, hơn nữa cũng rất muốn thân thiết với cậu. Đổi góc độ mà nói, nếu hồi cậu còn nhỏ, anh trai cũng không để ý cậu như cậu không để ý Địch Vu Tư, cậu cũng sẽ buồn mà đúng không?”Địch Lâm Thâm sửng sốt chút, quả thật, nếu không có anh, tuổi thơ của hắn sẽ không vui vẻ đến thế, cũng sẽ không nhanh chóng chấp nhận hoãn lại cảm xúc, sau khi mẹ ngoại tình bỏ kỹ lại, mẹ mình đối với anh trai thì cũng là mẹ kế, tình cảnh của hắn thật sự giống với anh hồi trước. Nhưng anh đối xử tử tế với hắn, hắn lại không muốn đối xử tử tế với Địch Vu dĩ như vậy, ngoại trừ không thân được với Du Mỹ Hề, cũng vì trước đây bị thảo luận. Dù sao Địch Vu Tư là con ruột của cha, mà lúc đó hắn lại không xác định, nên mới càng không muốn gần như này, không biết anh trai sẽ nghĩ thế nào nhỉ. Chắc chắn anh có thể hiểu được hắn, nhưng với cách làm của hắn, có lẽ có thể hiểu được đấy nhưng lại không hề ủng hộ. Chẳng qua nói đi nói lại, anh trai đối xử với Địch Vu Tư hoàn toàn khác với khi đối xử với hắn hồi nhỏ, không biết vì sao. Anh trai nhìn thế nào cũng chín chắn hơn hắn, xa lánh Địch Vu Tư, hẳn có nguyên nhân đặc biệt.“Được rồi, cậu vui là được.” Địch Lâm Thâm không xác định mình có thể thân thiết với Địch Vu Tư thêm một ít không, nhưng nếu Ngu Đào đã bằng lòng gần gũi, hắn cũng sẽ không phản Đào cắm một trái dâu cho Địch Lâm Lâm Thâm rất hưởng thụ, ngậm một bên quả dâu bảo Ngu Đào cắn, bị Ngu Đào lấy tay che, Địch Lâm Thâm liền trực tiếp ăn vào trong nhà không tiện bằng ở phòng ngủ, nên hai người vẫn khá chú ý. Địch Lâm Thâm tạm thời không định come out, vì hiện tại hắn còn chưa có vốn liếng để xích mích với gia đình, đừng đến lúc đó rồi liên lụy Ngu chút, Địch Lâm Thâm xuống lầu hâm sữa, liền thấy Địch Vu Tư đang nằm nhoài trên bàn cơm làm bài Vu Tư có một tật xấu, nếu không ai ở phòng sách với bé, bé liền muốn ra ngoài học và làm hắn xuống lầu, Địch Vu Tư nhỏ giọng gọi “Anh hai”.Địch Lâm Thâm nhớ lời Ngu Đào nói, hít một hơi thật sâu, hỏi “Uống sữa không?”Địch Vu Tư ngạc nhiên, anh hai của nó cư nhiên để ý đến nó!“Uống!”Địch Lâm Thâm không nói gì, vào bếp hâm nóng Vu Tư không làm bài tiếp nữa, mà là xoay người nhìn Địch Lâm Thâm, ánh mắt luôn không rời vi sóng “Ting” một tiếng, sữa đã nóng. Địch Lâm Thâm rót sữa ra ba ly, đặt một ly trong đó lên bàn cơm, nói “Giờ không còn sớm, nghỉ sớm chút đi.”“Dạ, em đi ngủ ngay đây.” Địch Vu Tư ngoan ngoãn Lâm Thâm không nói gì thêm, bưng hai ly khác lên Vu Tư ôm ly cười khúc khích, như bây giờ, thiệt tốt hôm sau, mẹ Viên dắt theo Viên Tâm Nhụy tới làm Lâm Chiêu có công việc, không ở nhà. Địch Vu Tư theo lễ phép, lên tiếng chào hỏi mẹ Viên xong rồi lên Mỹ Hề là người thông minh, không nói chuyện Địch Lâm Thâm có ở nhà, càng không sai người lên lầu gọi, chỉ cười nói “Sao tới mà không gọi điện sớm chứ, để tôi bảo nhà bếp chuẩn bị món hai người thích.”Mẹ Viên ngồi xuống cười nói “Ai, chỉ là lâu quá không sang, tới thăm chị chút thôi. Đúng lúc Nhụy Nhụy ở nhà nhiều khó chịu, nên dẫn nó ra ngoài hóng mát tí.”Du Mỹ Hề bảo dì dâng trà và điểm tâm lên, “Giờ Tâm Nhụy cũng bận lắm nhỉ? Lớp 12, kiên trì thêm một năm là xong rồi.”Viên Tâm Nhụy cười, không tiếp Viên cười nói “Ai nói chẳng phải chứ. Sao? Chỉ có mình chị ở nhà thôi à?”Du Mỹ Hề nói “Bận hết rồi, chỉ có mình tôi rảnh rỗi, tiếp đãi không chu đáo.”Cô nói lời này rất khéo, không hề nói ở nhà không có người khác, hơn nữa Địch Lâm Thâm thật sự đang bận, vì thế lời này cũng không chọn ra được lỗi sai Viên không để ý, tán gẫu với Du Mỹ Hề về chuyện làm kia, Địch Vu Tư lên lầu trước tiên liền tới phòng Địch Lâm Thâm, nói với họ Viên Tâm Nhụy Đào cũng không để ý, gọi Địch Vu Tư vào, lấy cái ghế cho bé, ba người học qua chủ động nói chuyện với Địch Vu Tư, Địch Lâm Thâm phát hiện Địch Vu Tư rất hiểu chuyện, cũng không quấn người, nên không đuổi bé một lúc, không thấy Địch Lâm Thâm đâu, Viên Tâm Nhụy trực tiếp chen vào hỏi “Lâm Thâm đâu? Chắc ở nhà nhỉ? Con biết cậu ấy đã về rồi.”Trong lòng Du Mỹ Hề lung lay, bên ngoài vẫn giữ nụ cười, nói “Ở nhà. Nhưng đang học ở trên lầu, học xong sẽ xuống.”Cô biết Địch Lâm Thâm rất không thích Viên Tâm Nhụy, nên theo lý mà nói, hẳn sẽ không biết Địch Lâm Thâm đang ở tới đây, Du Mỹ Hề giả bộ lơ đãng hỏi “Gần đây gặp Lâm Thâm nhiều lắm à? Nó nói với con cuối tuần này về?”Viên Tâm Nhụy hiển nhiên không hiểu ý của Du Mỹ Hề, chỉ nói “Con nghe bạn học của cậu ấy nói.”Bạn học? Du Mỹ Hề đánh một dấu chấm hỏi trong lòng, nhưng cũng không hỏi Tâm Nhụy đứng lên, “Con lên lầu tìm cậu ấy vậy.”“Ai, sao có thể để khách đi tìm người chứ?” Du Mỹ Hề kéo cô ta một cái, nói với dì bên cạnh “Lên hỏi xem Lâm Thâm học xong chưa? Học xong thì xuống với Tâm Nhụy đi.”Một cô con gái, cũng chẳng thân với Địch Lâm Thâm bao nhiêu, sao có thể trực tiếp xông vào phòng người ta?Nhưng lời nói của Du Mỹ Hề cũng để lại đường lui cho Địch Lâm Thâm, không học xong thì đương nhiên có thể không xuống lâu, thời kỳ này, tự nhiên lấy việc học là chính. Nếu Địch Lâm Thâm coi trọng Viên Tâm Nhụy, thì xuống cũng đã xuống rồi, nếu không coi trọng, không xuống đối phương cũng chả nói được Viên kéo Viên Tâm Nhụy một cái, cũng nghĩ con gái con lứa, sao có thể chủ động thế chứ. Nhưng dù sao vẫn cưng chiều, chỉ làm dáng chút thôi. Song song trong lòng cũng hơi bất mãn với Du Mỹ Hề —— đâu phải con ruột cô đâu, cô che chở như thế người ta cũng chẳng nhận tình của cô, cần gì chứ? Còn không bằng tác thành cho Tâm Nhụy thì tốt hơn, ít nhất sau này còn có thể có một cô con dâu một lòng với cô không phải à?Chương 27Dì đi lên gọi người, Địch Lâm Thâm đối phó làm xong rồi mới xuống, trong lòng nghĩ Viên Tâm Nhụy đi nhanh lên đi!Dì xuống dưới nói Địch Lâm Thâm còn đang làm bài, trễ chút mới xuống. Mẹ Viên cũng không nói được gì, dù sao hai người bất ngờ sang đây, người ta không để ý họ cũng là chuyện bình thường. Vì con gái, quấy rầy Địch Lâm Thâm học, bà sẵn lòng đấy, người nhà họ Địch cũng đâu có Tâm Nhụy mặt mày không vui, nhưng có mẹ đè ép, cô cũng không thể trực tiếp lên nghĩ một lát, hỏi “Ngu Đào và Lâm Thâm về chung à?”Trong lòng Du Mỹ Hề xoay chuyển 180 độ, mới trả lời “Đúng đó, Lâm Thâm học hành tiến bộ, cũng nhờ có Ngu Đào. Trong nhà muốn cảm ơn cậu ấy, bảo Lâm Thâm đưa cậu ấy về ăn cơm.”Viên Tâm Nhụy cười, không nói gì Mỹ Hề xoay một vòng trong lòng, cứ cảm thấy Viên Tâm Nhụy cười hơi quái Tâm Nhụy hiển nhiên định ở lại ăn cơm, Du Mỹ Hề lại không thể đuổi người, nên Viên Tâm Nhụy vẫn toại nguyện gặp được Địch Lâm Lâm Thâm nhìn cô ta một cái, không nói chuyện, thậm chí còn không chào hỏi mẹ Viên, thái độ không nhìn thấy. Hắn còn chưa quên cái luận điệu của Viên Tâm Nhụy hồi trước đâu mẹ Viên không có ý quan tâm tới Ngu Đào, Ngu Đào tự nhiên cũng sẽ không tiến không khí có phần lúng túng, nhưng Du Mỹ Hề tựa như người không liên quan, cười nói “Trong bếp có điểm tâm, đói bụng thì đi ăn chút đi, chờ ba và anh con về là có thể ăn cơm rồi.”Việc này trở thành lý do để Địch Lâm Thâm kéo Ngu Đào trốn vào bếp, Địch Vu Tư như cái đuôi nhỏ, vội vàng đi Tâm Nhụy ngồi một lát, không nhịn được, cũng vào nhà Mỹ Hề lắc đầu một cái trong lòng. Cái thứ tình yêu này, nếu là lưỡng tình tương duyệt *, thì trong mắt của nhau, làm gì cũng đúng cả, nếu không phải, thì sẽ luôn có một bên cảm thấy phiền chán.* Hai bên tình nguyệnVào nhà bếp, Viên Tâm Nhụy nháy mắt lạnh xuống, Địch Lâm Thâm không hề ăn gì cả, mà là đang dựa bên cửa sổ trò chuyện với Ngu Đào. Địch Vu Tư ôm ly nước uống nước, hơn nữa còn sáp ở trước mặt Địch Lâm Thâm, Địch Lâm Thâm lại không có bất kỳ sự thiếu kiên nhẫn Tâm Nhụy có phần ngờ vực trong bụng —— Địch Lâm Thâm không phải rất phiền Địch Vu Tư à? Giờ là chuyện gì? Nào có vẻ nửa phần chán ghét chứ?Thấy cô ta vào, Địch Lâm Thâm chỉ liếc một cái, chẳng hề có ý nói chuyện với Tâm Nhụy thu lại nghi ngờ, nhìn Địch Lâm Thâm và Ngu Đào đứng gần như vậy, đôi mắt híp lại một có thể khẳng định suy đoán của mình, chỉ là bây giờ còn chưa phải thời cơ tốt để công khai, với Địch Lâm Thâm, cô là tình thế bắt tới, Viên Tâm Nhụy giả vờ vô sự cười hỏi “Mai mấy giờ hai người về trường?”Địch Lâm Thâm nhìn cô ta một cái, hỏi “Làm gì?” Chuyện này hình như không liên quan tới cô đi?“Đúng lúc mai tớ muốn đến trường một chuyến, xem khi nào hai người đi, tiện đường để xe nhà đưa hai người đi luôn.” Viên Tâm Nhụy mỉm cười sau khi qua lại nhiều với Giả San San và Trì Linh, Ngu Đào cũng hiểu nữ sinh được chút đỉnh, Giả San San và Trì Linh một người hoạt bát một người điềm đạm, lòng dạ đều rất tốt, người cũng hiền hoà. Nhưng lại nhìn Viên Tâm Nhụy, tự cao tự đại, tự cho là đúng, làm người ta phản cảm còn không tự biết, ngay cả cậu cũng nhìn ra được, chắc không ai là không biết đi?“Không cần.” Địch Lâm Thâm từ chối.“Dù sao cũng tiện đường, nói đi, khi nào thì đi.” Viên Tâm Nhụy dáng vẻ không bỏ qua cho.“Anh tôi sẽ đưa chúng tôi đi.” Địch Lâm Thâm lấy anh mình ra cho đủ số.“Nếu cậu không nói, sáng mai tớ sẽ đến chờ cậu đó.” Viên Tâm Nhụy nói giọng nũng nịu chẳng hề làm người ta cảm thấy dễ chịu, trái lại có hơi bực Lâm Thâm thở dài một hơi, hắn tin Viên Tâm Nhụy tuyệt đối sẽ làm ra được.“Mai mọi người ba giờ đi, không cần cô đón.” Địch Lâm Thâm lạnh lùng này Viên Tâm Nhụy thế mà không dây dưa nữa, chỉ nói “À, thế thì trễ quá rồi, tớ không tới vậy.”Địch Lâm Thâm mặc kệ cô ta, không nói gì Vu Tư nhìn Viên Tâm Nhụy, làm mặt nghiêm túc nói “Chị, chị như vậy là không tốt. Con gái thì nên dè dặt một chút xíu.”Ngu Đào “Phụt” cười ra mặt Viên Tâm Nhụy bỗng chốc khó coi, trước giờ cô ta hay sĩ diện, sao có thể bị thằng con của bà vợ kế nói vậy được chứ?!“Ranh con, liên quan gì tới mày? Đầu óc dốt nát, chả biết nói chuyện, mẹ mày dạy mày thế nào hả?!” Viên Tâm Nhụy cả giận Lâm Thâm nổi giận, Địch Vu Tư là nói chuyện bênh hắn, Viên Tâm Nhụy ở nhà hắn cư nhiên dám chửi người nhà hắn?“Trẻ con nhà tôi dạy thế nào, liên quan cái lông gì tới cô. Cô không đi nhìn cái giáo dưỡng của cô đi, ai mẹ nó cho cô mặt mũi lớn vậy hả?”Lời nói vừa nãy của Viên Tâm Nhụy, bị Du Mỹ Hề và mẹ Viên vào xem họ đang làm gì nghe rõ rành Viên bỗng xấu hổ không dứt, con gái càn quấy ở nhà thì thôi, sao ở nhà người ta, mà có thể nói con nhà người ta như vậy chứ?Cô không đoái hoài Địch Lâm Thâm chửi Viên Tâm Nhụy gì nữa, mặt mày khó coi nói “Nhụy Nhụy, con đang nói gì đấy?”Lúc này Viên Tâm Nhụy mới chú ý Du Mỹ Hề vào đây. Nhưng cô ta vốn đã xem thường Du Mỹ Hề, nên cũng chẳng coi chuyện này ra trai mình bị nói thế, trong lòng Du Mỹ Hề rất tức giận, nhưng không tiện trở mặt, dù sao chuyện giữa trẻ con, không nói có lý hay không có lý, một khi người lớn tham dự, cũng sẽ bị nói là không thế cô chỉ có thể giả vờ không nghe thấy, nhưng trên mặt cũng mất đi ý cười, “Ở trong bếp hết làm gì, khói hun lửa cháy. Tâm Nhụy, con là khách, vẫn nên đến phòng khách ngồi đi. Vu Tư, con bỏ đồ ăn vặt giấu cho anh Ngu Đào ở đâu? Lấy ra cho anh Ngu Đào của con thử đi. Lâm Thâm, con cũng đi xem cùng đi, hôm đó dẫn nó đi siêu thị, cứ nhất định muốn mua về cho Ngu Đào.”Viên Tâm Nhụy nghĩ Địch Lâm Thâm sẽ không thèm để ý tới Du Mỹ Hề, còn trông có chút hả hê chờ Du Mỹ Hề bị mất quả vì chán ghét Viên Tâm Nhụy, Địch Lâm Thâm trái lại cho Du Mỹ Hề mặt mũi, dẫn Ngu Đào và Địch Vu Tư lên Vu Tư thật sự có để lại đồ ăn ngon cho Ngu Đào, nhưng quên, đúng lúc Du Mỹ Hề nhớ tới, coi như có sẵn lý Viên hận không thể dẫn Viên Tâm Nhụy đi ngay lập tức, nhưng giờ mà đi, mối quan hệ của hai nhà chỉ sợ cũng sẽ kết thúc. Thế nên chỉ có thể mặt dày ở phòng khách, mẹ Viên hòa giải nói “Nhụy Nhụy còn nhỏ, không hiểu chuyện. Bình thường tôi nuông chiều, nói năng không biết đúng mực, nhưng cũng không có ý xấu, chị đừng để ý nhé.”Du Mỹ Hề cười nói “Đồng ngôn vô kỵ *, sao có thể để ý chứ.”* Lời trẻ con không cố này của Du Mỹ Hề cũng là biến tướng châm chọc chữ nhỏ’ trong miệng mẹ Viên. Một học sinh lớp 12, có lẽ cách xử sự làm người ta tức giận, thì cũng không có gì, nhưng nói chuyện thì vẫn biết cái nào không nên nói, thực sự không thể kết luận vô chuyện còn nhỏ tuổi này đi? Không nói được lời hay, liền muốn nói lời ác à?Mẹ Viên biết mình đuối lý, nghĩ về mua chút gì đó tặng cho Du Mỹ Hề, để cô bớt nóng khi Địch Sĩ Nghĩa về, nhà họ Địch liền chuẩn bị ăn Mỹ Hề giả vờ lên lầu gọi người đều đang ở trong phòng Địch Vu Tư, sau khi Du Mỹ Hề vào cửa, thì cười nói “Tụi con muốn xuống ăn hay là đem lên cho tụi con?”Địch Vu Tư là người tỏ thái độ đầu tiên, “Mẹ, con ăn ở phòng! Con không muốn ăn cơm với chị Viên đâu!”Du Mỹ Hề gật đầu, nhìn về phía Địch Lâm Thâm và Ngu nãy Địch Lâm Thâm đứng về phía Du Mỹ Hề, thấy cũng không xấu, vì vậy để ý Du Mỹ Hề một lần, nói “Tôi và Ngu Đào ăn ở trong phòng Vu Tư.”Với sự đáp lại của Địch Lâm Thâm, Du Mỹ Hề rất ngạc nhiên mừng rỡ, lập tức nói “Được, dì bảo họ bưng lên cho tụi con.”Nói xong, liền xuống là bình thường, mặc kệ mối quan hệ của người trong nhà như thế nào, cũng phải ăn cơm chung với khi Du Mỹ Hề xuống lầu, cười híp mắt nói “Ngu Đào đang phụ đạo bài tập cho Vu Tư, em thấy Vu Tư học rất nghiêm túc, lát nữa để dì bưng cơm lên cho tụi nó ăn vậy.”Sau đó, không biến sắc cho Địch Sĩ Nghĩa một ánh chồng nhiều năm, Địch Sĩ Nghĩa tất nhiên biết rõ ánh mắt này là có ý khác, nên vô cùng tự nhiên nói “Thế cũng được, để tụi nó ăn ở trên đó vậy.”Ngay sau đấy liền đi tiếp đãi mẹ Viên và Viên Tâm Nhụy, “Tới tới tới, mình ăn của mình, không cần để ý tụi nó. Lâm Chiêu còn chưa về à? Gọi điện hỏi chút xem.”Vừa dứt lời, Địch Lâm Chiêu đã trở về. Vừa lúc tiểu bối có một người ở đây, cũng không coi như thất Viên ăn cơm xong, liền vội vàng dẫn Viên Tâm Nhụy Sĩ Nghĩa về phòng, mới hỏi Du Mỹ Hề đã xảy ra chuyện gì. Nghe xong cũng rất không không nghĩ Địch Vu Tư dốt nát, có đứa trẻ hiểu biết sớm, có đứa sẽ muộn một chút. Địch Vu Tư tuy không phải loại thông minh cực đỉnh, nhưng thành tích không quá kém, nên ông vẫn rất hài lòng. Viên Tâm Nhụy ở nhà ông nói con trai ông dốt nát, đổi thành bất kỳ cha mẹ nào thì cũng không thể nhịn được.“Sau này ít qua lại với nhà họ Viên đi.” Địch Sĩ Nghĩa nói. Ở tuổi này của Địch Vu Tư thì việc bồi dưỡng sự tự tin là rất quan trọng, Viên Tâm Nhụy nếu không hiểu chuyện như vậy, vẫn đừng nên quấy rầy con trai ông thì tốt hơn. Lại nói, Địch Lâm Thâm không thích Viên Tâm Nhụy, bớt qua lại thì Địch Lâm Thâm cũng có thể vui vẻ hơn chút.“Biết rồi.” Du Mỹ Hề chủ nhật, Ngu Đào và Địch Lâm Thâm cùng nhau về trường, Hướng Tân Kiệt cũng đi chung với họ, ba người hẹn nhau gặp ở tàu điện ngầm, tiện thể đi phố ăn vặt mua ít đồ rồi túi bọc đơn sơ, thức ăn tỏa mùi hương mê người, Địch Lâm Thâm và Hướng Tân Kiệt mỗi người ôm mấy cái túi, Ngu Đào thì hai tay trống trơn, chỉ đeo cặp sách là sắp gần đến cổng trường, thì có sáu, bảy nam sinh cà lơ phất phơ đi ra, trông khoảng hai mươi, dáng vẻ như xã hội đen, chặn họ ở Lâm Thâm nhướn đuôi mày lên một cái, “Thế nào? Mấy người muốn gì?”Ngu Đào bước một bước đến cạnh Địch Lâm Thâm, giữa mày nhíu lại, mấy tên này vừa nhìn đã biết là tới gây phiền phức, muốn thoát thân sợ rằng có hơi khó sinh tóc xám tro cầm đầu cười khẩy một cái, nhìn về phía Ngu Đào, “Mày là Ngu Đào đúng không? Chậc chậc, lớn lên còn rất đẹp đấy.”Ngu Đào không hề quen biết họ, cũng không biết vì sao họ lại biết mình.“Tụi bây có ý gì?” Địch Lâm Thâm nắm tay, chuẩn bị lên bất cứ lúc nào.“Có người bảo tụi tao đi dạy dỗ Ngu Đào một chút. Ban đầu chỉ có một người, tụi tao còn không quá muốn nhận. Nhưng có hai người cùng tới tìm tụi tao, cho tiền hai phần, ai mà có thể băn khoăn với tiền bạc chứ, đúng không?” Xám tro cười vẻ này của gã ta, thật ra có hơi buồn cười, chưa đủ lông đủ cánh, đã học người ta đi làm xã hội đen, quả thực buồn cười.“Chúng ta người mắt sáng không nói chuyện mờ ám, ai tìm chúng bây?” Địch Lâm Thâm hỏi.“Tụi tao dầu gì cũng có phẩm hạnh nghề nghiệp, sao có thể tùy tiện nói cho mày biết chứ?” Xám tro nói.“Vậy con mẹ mày ở đây nói cái lol gì với tao nữa hả!” Nói xong, Địch Lâm Thâm đã cho một đấm lên. Phòng của Địch Lâm Thâm rất lớn, có phòng rửa tay và phòng tắm riêng, còn có một cánh cửa nhỏ đi qua phòng sách sát vách. Thiết kế này rất tiện cho người thích học, còn với người không thích học, cánh cửa nhỏ đó cũng chỉ để trang trí.“Nếu cậu muốn làm bài tập hay đọc sách gì đấy, thì có thể qua phòng sách.” Thiết kế phòng sách của hắn cũng không tệ lắm, chỉ là trên tủ đầy ắp cả sách, một cuốn hắn cũng chưa từng đọc, cái bàn cũng đẹp nữa, hắn từng làm bài tập ở đó hồi tiểu học, sau đó cũng chỉ lên mạng ở đó. Sau này hắn thậm chí còn cảm thấy làm thành một nơi như vầy còn không bằng đổi thành phòng để quần áo cho hắn, thực dụng hơn.“Ừm.” Ngu Đào đáp, người thì đứng trước tranh phác họa chân dung của Địch Lâm tranh phác họa này có thể nhìn ra lúc đó Địch Lâm Thâm còn chưa lớn như bây giờ, năm đề chữ có thể xác nhận được điểm này, chắc được vẽ hồi lớp 7. Thế nhưng vẫn rất đẹp trai, chỉ là gương mặt ngầu ngầu không có nụ cười, có cảm giác không dễ đến gần như bây giờ.“Rất tuấn tú.” Ngu Đào cười híp mắt xoay đầu nói với Địch Lâm Lâm Thâm nhướn lông mày, “Trong tranh đẹp trai hay người thật đẹp trai?”“Trong tranh đẹp trai, người thật còn đẹp trai hơn.” Ngu Đào không chút keo kiệt mà bình nói Ngu Đào ngốc, không biết khen người? Đây không phải rất biết nói à?“Coi như cậu tinh mắt.” Địch Lâm Thâm cười nói “Không còn sớm nữa, cậu đi tắm trước đi, tôi tìm khăn mới cho cậu.”“Được.” Ngu Đào đáp, rồi cầm đồ ngủ ra từ trong túi mang theo bên mình. Đồ ngủ mà Địch Lâm Thâm mua cho cậu mặc rất thoải mái, thế nên mặc dù Địch Lâm Thâm có nói trong nhà có đồ ngủ mới có thể cho cậu mặc, cậu vẫn mang theo khi hai người lần lượt tắm xong, liền lên giường chuẩn bị ngủ của Địch Lâm Thâm cho hai người hoàn toàn không thành vấn đề, Ngu Đào có thói quen đọc sách một lát trước khi ngủ, lúc này đang tựa vào đầu giường lật sách tiếng Lâm Thâm thì đang xem điện thoại, thành tích rất tệ, xác định cao thấp.“Nghỉ học rồi, mai cứ ngủ thẳng đến lúc tự tỉnh đi.” Gần đây hôm nào cũng dậy sớm, Địch Lâm Thâm đã quen. Chẳng qua nếu đã là kỳ nghỉ, vậy điểm mấu chốt nhất để phân chia kỳ nghỉ với ngày bình thường thì tự nhiên là có thể ngủ thẳng đến lúc tự tỉnh hay không rồi.“Cậu cứ tùy ý, nếu tôi tỉnh thì sẽ qua phòng sách đọc sách.” Ngu Đào nói. Đồng hồ sinh học của cậu ngay đấy, có lẽ sẽ không dậy quá Lâm Thâm gật đầu không có ý kiến, nhìn thoáng thời gian, sắp mười một giờ, “Ngủ đi.”“Ừm.” Ngu Đào đặt sách tiếng Anh lên tủ đầu giường, thả gối xuống đặt lại, liền trượt vào trong chăn, không qua một lát, đã Lâm Thâm gối một tay ở dưới đầu, trái lại không thấy buồn ngủ, trong bóng đêm đôi mắt sáng khác lời Ngu Sổ nói hôm nay không ngừng vòng vo trong đầu Địch Lâm Thâm. Trước đây, hắn thật sự rất phiền Ngu Đào, nếu không phải Ngu Đào mất trí nhớ, cả đời này hắn cũng sẽ không thành bạn với Ngu Đào. Nhưng sau khi biết chuyện của Ngu Đào, hắn bắt đầu thật lòng làm bạn với người bạn Ngu Đào này. Không phải do thương cảm, không phải do họ là đồng loại, mà là do hắn có thể hiểu được Ngu Đào, có thể hiểu được sự áy náy và khó chịu của Ngu Đào, nếu như là hắn, có thể cũng sẽ giống như Ngu thế nếu hắn muốn kết bạn với Ngu Đào, muốn che chở Ngu Đào, thì tất nhiên phải thi vào chung trường với Ngu Đào. Nhưng nhìn thành tích của hắn, rồi nhìn của Ngu Đào, đúng là trứng cũng muốn như không thi vào chung trường với Ngu Đào, hắn thực sự sẽ thấy không yên lòng. Đại học là xã hội nhỏ, thời kỳ này rất quan trọng đối với kế hoạch tương lai, vì thế mặc dù hắn là học tra, thì cũng phải lên đại học, dù cho là dùng tiền ra nước ngoài học. Hắn không hy vọng Ngu Đào bị chuyện này làm hỏng ở đại học nữa, một người bạn cũng không chơi được, là sự đả kích trí mạng với tương lai của Ngu Đào. Ngu Đào học giỏi như vậy, không nên bị hủy thế hắn nhất định phải theo bên cạnh Ngu Đào, dù có bị kỳ thị, thì Ngu Đào vẫn còn có hắn, tuyệt đối không đến mức ảnh hưởng tương hắn thì không thể để Ngu Đào theo hắn đi học ở trường tệ được, thế nên chỉ có thể do hắn cố gắng, chạy lên trên!Đây là lần đầu tiên Địch Lâm Thâm có kế hoạch và mục tiêu cho cuộc sống tương lai của mình. Cảm giác này rất mới mẻ, cũng không vô lại, khiến hắn cảm thấy chân thật, lại có phần kích động và hướng sau năm giờ rưỡi, Ngu Đào tỉnh dậy như ở nơi xa lạ, nhưng Ngu Đào cảm thấy ngủ rất ngon, giường và chăn đều rất thoải mái, có Địch Lâm Thâm ở bên cạnh, cậu không hề cảm thấy khó chịu chút Đào rón rén xuống giường, chuẩn bị đi rửa mặt. Lúc này, chuông báo thức mà Địch Lâm Thâm cài trên điện thoại vang lên, làm Ngu Đào giật mình. Địch Lâm Thâm tắt báo thức, trở mình, bộ dạng muốn ngủ tiếp. Ngu Đào cũng không lên tiếng, đến phòng rửa Ngu Đào rửa mặt xong đi ra, đã thấy Địch Lâm Thâm ngồi trên giường còn đang tỉnh ngủ.“Chưa tắt báo thức à? Buồn ngủ thì cứ ngủ tiếp đi.” Ngu Đào nhẹ giọng Lâm Thâm lắc đầu một cái, xuống giường đi rửa mặt —— hôm qua hắn hơn mười hai giờ mới ngủ, báo thức là cố ý cài, để có thể dậy đọc sách. Đã quyết định, tất nhiên phải biến thành hành động mặt xong đi ra, Địch Lâm Thâm cũng tỉnh táo, vừa thay đồ mặc ở nhà vừa nói “Có trang web chương trình học cấp ba nào có thể nghe được không? Tôi muốn nắm chắc việc học.”Ngu Đào không hề cảm thấy bất ngờ, dù sao trong khoảng thời gian này Địch Lâm Thâm luôn dậy sớm tự học với cậu, tuy thành tích không lý tưởng, nhưng chỉ cần Địch Lâm Thâm sẵn lòng, vẫn có thể bù lại.“Có, điện thoại có thể xem.”Địch Lâm Thâm mở khóa điện thoại mình rồi ném cho Ngu Đào, “Làm giùm tôi đi.”Ngu Đào tải app cho hắn, Địch Lâm Thâm thì lật tài liệu học của mình, chuẩn bị nghe giảng thật khi tải app xong, Ngu Đào dạy hắn tìm chương trình học ở đâu.“Mấy thầy cô này giảng cũng không tệ, nếu cậu xem không hiểu chỗ nào thì có thể hỏi tôi.” Ngu Đào nói.“Được, biết rồi.” Địch Lâm Thâm ôm sách và điện thoại, “Tôi xuống lầu uống ly nước trước, cậu cứ đến phòng sách đọc sách, tôi qua phòng khách nhỏ.”“Ở chung trong phòng sách cũng không sao mà.” Ngu Đào cảm thấy mình không nên chiếm phòng sách một mình, đuổi Địch Lâm Thâm Lâm Thâm tìm cớ nói “Trong phòng sách có máy vi tính, tôi nhìn là muốn chơi, không bằng đến phòng khách cho rồi.” Thật ra hắn chỉ là không muốn quấy rầy thời gian buổi sáng dễ nhớ nhất của Ngu Đào mà Đào vừa nghe, cũng cảm thấy Địch Lâm Thâm vẫn đừng nên vào phòng sách, “Vậy thì được, xem không hiểu chỗ nào thì viết ra, chiều tôi giảng cho cậu.”“Được.”Dì trong nhà sáu giờ mười lăm ra làm bữa sáng, lúc đang đi về phía nhà bếp, thì nghe thấy phòng khách nhỏ có tiếng động. Ban đầu dì cho rằng Địch Lâm Chiêu dậy sớm làm việc, muốn vào hỏi xem có cần pha ly nước mật ong cho anh trước không, nhưng vạn lần không ngờ, trong phòng khách nhỏ lại là Địch Lâm có người vào, bút trong tay Địch Lâm Thâm dừng lại, ngẩng đầu lên.“A, cậu hai dậy rồi?” Dì thấy hắn đang học, trong lòng cũng vui mừng, vội hỏi “Sáng sớm có muốn ăn chút gì không? Dì làm cho cậu.”Dì làm cơm này bắt đầu từ khi mẹ Địch Lâm Thâm gả vào, đã nấu cơm ở nhà họ Địch, coi như là nhìn Địch Lâm Thâm từ nhỏ đến lớn, tự nhiên là quan tâm hắn nhiều hơn chút. Mấy người hầu phụ trách quét tước đều cảm thấy Địch Lâm Thâm lạnh lùng không dễ ở chung, nhưng dì thì không nghĩ thế, Địch Lâm Thâm không phải bẩm sinh như vậy, là cái chuyện nát bét đấy khiến hắn trở thành như vậy. Bản tính của Địch Lâm Thâm là tốt, sau này cũng sẽ tốt.“Gì cũng được.” Địch Lâm Thâm nói.“Vậy cậu Ngu thì sao?” Dì không biết gia đình Ngu Đào làm gì, nhưng nếu là Địch Lâm Thâm dẫn về, tự nhiên dì cũng gọi một tiếng cậu’.Địch Lâm Thâm suy nghĩ chút, hỏi “Ở nhà có bột bánh muffin không?”“Có.”“Vậy làm chút muffin đi, sau đó chiên trứng với thịt xông khói, tôi và Ngu Đào ăn chung.”“Được, một tiếng sau ăn được chứ?”“Có thể.” Nhà họ Địch không có thời gian ăn cơm cố định, bình thường đều tỉnh dậy thì xuống lầu ăn là khi dì rời đi, Địch Lâm Thâm tiếp tục nghe bài trên mạng. Bài trên mạng này giảng thật sự không tệ, hơn nữa chỉ chọn điểm chính để giảng, rất dễ hiểu. Chỉ là không có đề ôn tập, nên hắn chỉ có thể tự làm đề của Lâm Thâm căn bản kém, phải bù rất nhiều thứ. Nhưng may mà bây giờ hắn có thể chịu được tính tình, ngược lại cũng không Địch Sĩ Nghĩa xuống lầu, đã thấy Địch Lâm Thâm và Ngu Đào đang cùng ăn sáng trước bàn ăn —— việc này có thể nói là ly kỳ, thằng con thứ hai của ông từ lúc nào từng dậy sớm qua?Ngu Đào thấy Địch Sĩ Nghĩa trước, “Thưa chú, chào buổi sáng ạ.”“Chào buổi sáng.” Địch Sĩ Nghĩa cười đáp, Ngu Đào ngoan ngoãn thực sự hợp ý ông khắp mọi Lâm Thâm không quen chào buổi sáng với người nhà, lại nói mối quan hệ của hắn và cha hắn cũng không quá tốt, liền cúi đầu tiếp tục ăn đồ của mình.“Hôm nay sao con dậy sớm vậy?” Địch Sĩ Nghĩa kéo cái ghế bên cạnh Địch Lâm Thâm ra từ nhà bếp bưng nước mật ong chuẩn bị cho Địch Sĩ Nghĩa ra, cười nói “Thưa ngài, hôm nay cậu hai dậy còn sớm hơn tôi nữa, học ở trong phòng khách nhỏ đấy chứ.”“Ồ?” Địch Sĩ Nghĩa hơi kinh Lâm Thâm cảm thấy khó chịu, hắn học thì sao? Có cần ngạc nhiên vậy không? Có cần đặc biệt nói với ba hắn không?Ngu Đào thì cảm thấy làm tốt nên khen ngợi, vì thế tranh công giùm Địch Lâm Thâm, “Bây giờ ngày nào Địch Lâm Thâm cũng dậy rất sớm, sau đó đến phòng tự học ở thư viện tự học chung với con.”Địch Sĩ Nghĩa càng kinh ngạc hơn, nhìn Địch Lâm Thâm khá là quan tâm hỏi “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có gì không vui thì cứ nói với ba.”Địch Lâm Thâm càng khó chịu hơn, “Không có gì không vui, chỉ là Ngu Đào kéo con đi học, con liền đi thôi.”Lần này Địch Sĩ Nghĩa càng cảm thấy Địch Lâm Thâm quen đúng bạn, cười nói “Rất tốt, rất tốt. Sau này học chung với Ngu Đào nhiều hơn, cần gì thì cứ nói với ba.”“Ừm.” Địch Lâm Thâm cũng không quá để bụng, dù sao hắn học cũng không phải vì gia khi hai người ăn xong, những người khác trong nhà cũng dậy, hai người liền về phòng sách. Địch Sĩ Nghĩa kể chuyện Địch Lâm Thâm bắt đầu học tập cho người cả nhà đều biết, cứ như Địch Lâm Thâm nhận được giải thưởng lớn gì ăn sáng xong, hai người chuẩn bị tiêu hóa một lát rồi mới đọc sách. Ngu Đào chỉ chỉ đàn ghi-ta treo trên tường trong phòng sách, “Cậu biết đàn không?”“Trước đây biết, giờ thì hơi quên rồi.” Lúc đó vì muốn thể hiện mình đẹp trai, không đứng đắn từng đàn qua mấy bài.“Có thể lấy xuống xem không?” Ngu Đào cười hỏi.“Đương nhiên.” Đây cũng không phải đàn ghi-ta đắt tiền gì, hơn nữa, dù có đắt, hắn cũng cam lòng cho Ngu Đào đàn ghi-ta xuống đưa cho Ngu Đào, Ngu Đào khẽ gẩy dây đàn vài cái, sau đó ngồi xuống, vừa đàn vừa hát bài May mắn nhỏ’.Địch Lâm Thâm ngây người, hắn không biết Ngu Đào cư nhiên biết chơi đàn ghita, hơn nữa còn hát dễ nghe như vậy!Lúc Ngu Đào nói chuyện thì nghe không rõ, nhưng lúc hát thì trong thanh âm mang theo một loại từ tính, độ thừa nhận vô cùng cao, hơn nữa cực kỳ dễ Ngu Đào rũ mắt khẽ hát, tựa như hoàn toàn chìm đắm trong đấy, trái tim Địch Lâm Thâm bỗng nhảy thêm mấy cái —— Ngu Đào như vậy thật sự quá xinh đẹp, cũng rất có sức gia đình mở công ty giải trí, nên nghệ sĩ mà Địch Lâm Thâm từng gặp cũng không phải số ít, nhưng hắn chưa từng để ý ai quá nhiều qua. Mà Ngu Đào, không phải ca sĩ nổi tiếng gì, nhưng lại khiến hắn không dời mắt nổi, hi vọng Ngu Đào vẫn luôn hát tiếp, chỉ hát cho một mình hắn Đào như vậy, khiến hắn thấy hơi thích rồi, làm sao bây giờ?! Giới thiệuDư Duy với Ôn Biệt Yến như nước với lửa vậy. Một bên là tăng động thần kinh A, một bên lại là thanh lãnh lạnh lùng O. Ở Hoài Thanh ai cũng công nhận bọn họ cực kì xứng đôi, một cặp trời sinh. Tiếc sao hai người lại là đối thủ truyền kiếp của nhau, chỉ hận mỗi lần gặp không thể đánh chết được đối Duy cực kì chướng mắt Ôn Biệt Yến, người gì mà như tảng băng khô vô cảm, thấy mà ghét. Ôn Biệt Yến lại càng coi thường Dư Duy hơn, cái dòng thứ Husky thần kinhCơ mà thế sự vô thường, hoa mọc trên cứt trâu, chó thì cũng có mùa xuân. Lúc Ôn Biệt Yến đang trên đường đến địa điểm thi tiếng Anh thì lại gặp tai nạn, cuối cùng thay vì đến trường số 3 để thi thì lại nhập việnDư cẩu nghe tin thì mừng rớt nước mắt, cúi đầu nhìn xuống Ôn Biệt Yến đang nằm liệt trên giường kia, đang định buông ra vài câu cợt nhả chế giễu thì người trước mặt tỉnh dậy, cánh tay yếu ớt cố gắng vươn ra vỗ đầu Dư cẩu…Ôn Biệt Yến “Yên tâm đi, em vẫn ổn.”Dư – đó giờ chưa từng được Ôn Biệt Yến đối xử một cách nhẹ nhàng đằm thắm như này – Duy “………………?”Nhìn người trước mặt trưng ra biểu cảm ngơ ngẩn ngốc nghếch, Ôn Biệt Yến thở dài, kéo Dư cẩu lại gần rồi nhẹ nhàng hôn anh một cái “Anh vẫn ngốc như này thì sao mà ra mắt cha mẹ em được…”Dư Duy “!” Tf cái mẹ gì vậy?!*Không biết bắt đầu từ khi nào, ý đồ của Dư Duy đã thay việc đợi Ôn Biệt Yến nhớ lại mọi chuyện rồi cho cậu ta xem cảnh bản thân làm đủ thứ trò xấu hổ vì mình, sau đó khiến Ôn Biệt Yến nhục nhã một trận. Bây giờ anh nhìn tuyến thể của Ôn Biệt Yến bị bản thân cắn đến thâm tím, mỗi ngày trong lòng đều như lửa trời lạy đất lạy phật, xin thần phù hộ con, ngàn vạn lần đừng làm Ôn cục cưng nhớ lại chuyện cũ, anh không muốn chia tayyyyy!!!!!!!Dương quang trung khuyển Alpha công x Trước lạnh lùng sau mất trí nhớ dính người Omega thụHoặc là…Mặt trời bự ấm áp chăm bạn trai như chăm con EQ thấp công x Lạnh lùng với cả thế giới nhưng ngọt ngào dính người với một mình anh thụ=.———-

sau khi học bá mất trí nhớ