Lê Quyết Thành Cao Xuân Hiền Vinh Phạm Minh Hiếu Giang Phương Lê Nguyễn Hà Phương Nguyễn Minh Anh B 112 Sinh 113 Nhật Nguyễn Hoàng Hà Quyên 114 Nhật Trần Vy Anh 113 Pháp Đinh Gia Bảo Nguyễn Hữu Nam Khoa Trần Thùy Linh 113 D2 Đỗ Khánh Linh Ca chiều 06/09 114 I2 Hoàng Hải Linh tiết 5 114 I1 3. Thời phong kiến người Trung Quốc có những thành tựu nào ?-> Giấy viết, nghề in, la bàn, thuốc súng. 4. Kể tên thành tựu văn hóa tiêu biểu của Ấn Độ thời phong kiến :-> Chữ viết : chữ Phạn. 5. Những công trình kiến trúc của các quốc gia phong kiến Đông Nam Á : Hóa?"Cầu anh đừng có quấn lấy tôi, chúng ta đã chia tay a, nữ chính của anh sắp chạy theo người khác rồi kìa, anh không vội, không sợ, không giận sao?"Nam chính cười ranh mãnh:"Không phải còn có em sao?"* * *".. Hu hu hu.. Tôi hận anh"Cô thật sự chỉ nghĩ làm một bạch nguyệt quang tươi mát thoát tục, nhu nhược động lòng người mà thôi, vì cái gì! Đánh giá: 8.7/10 từ 353 lượt. Hán Việt: Xuyên thành tra công đích hí tinh bạch nguyệt quang [ xuyên thư ] Edit + Beta: Kidoisme. Tình trạng: Hoàn Thành | Edit: 02/08/2020. Mới nhất: Chương 67 [ Hoàn chính văn ] Thể loại: Đam mỹ, Nguyên Sang, Xuyên thư, 1v1, Vườn trường, HE. Couple: Ngạo Truyện Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Tra Công - Chương 6. Hiện menu doc truyen. Danh sách . Truyện mới cập nhật; Truyện Hot; Truyện Full; Tiên Hiệp Hay; Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Tra Công Chương 6. Chương trước Chương tiếp . Hán Việt: Tra công bạch nguyệt quang thuyết yếu hòa ngã sao cp Tác giả: Chiết Phương Editor: Mio Nguồn: wikidich.com Tình trạng bản gốc: Hoàn thành Tình trạng bản edit: Đang bò Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Niên hạ, Giới giải trí, Sảng văn, 1v1, Bạch nguyệt quang Văn án: Cập nhật Full nhanh nhất Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Tra Công tác giả Duyên Cầu Bán Thế trên Web Truyện Online thuộc thể loại Đam Mỹ, Xuyên Không. Truyện online, Web truyện online đam mỹ, ngôn tình, tiên hiệp. Tên cũ: Tôi thật là tiện thụ. Ngủ có một giấc thôi, tỉnh oZCv. Tác giả Duyên Cầu Bán Thế Edit + Beta Kidoisme. Hạ Tịch vừa mới mở mắt ra, đã bị một hộp cơm ném thẳng vào người. Cơm chiên trộn hành thái vàng óng dính đầy lên mặt, ngay sau đó là một âm thanh vô cùng ngạo mạn vang lên bên tai "Đã nói bao nhiêu lần rồi, hai chúng ta không có khả năng, cậu đừng lãng phí sức lực nữa." Không có khả năng? Lãng phí sức lực? Là cái quỷ gì? Hạ Tịch vẫn đang bị đống hành hun cho váng cả da đầu chưa tỉnh lại nổi, trong lòng mông lung sỉ vả Thằng ngu nào chả có lễ phép gì cả, dám ném cơm lên đầu anh Hạ mày. Kỳ lạ, rõ ràng cậu đang ngủ ngon ở nhà, thế quái nào vừa tỉnh lại đã thành một cảnh tượng bị người ta bắt nạt rồi? Hạ Tịch giận sôi máu, ông đây mắc chứng cáu bẳn khi rời giường, thế mà lại có thằng tự đưa mình đến ăn đập. Hạ Tịch nỗ lực tập trung lại tầm mắt, muốn nhìn cho rõ người trước mặt. Dưới bộ quần áo màu đen làm trợ thủ, làn da của đối phương trông đặc biệt trắng, tay áo xắn lên cao, lộ ra đôi bàn tay gầy nhưng rắn chắc. Trên gương mặt đẹp không tỳ vết là biểu cảm thiếu kiên nhẫn "Trước khi tôi nổi điên lên, cậu nhanh cầm theo đồ của mình, cút." Hạ Tịch chả hiểu cái mô tê gì cả, đây là chỗ nào? Cậu định đứng dậy nói với đối phương rõ ràng cậu cùng vị đại ca hắn không thân không biết, hắn có phải đã nhận nhầm người rồi đúng không thì bị một lực lượng thần bí ngăn cản lại, sau đó đôi mắt chợt đau xót, chất lỏng bên trong không chịu theo khống chế mà chảy xuống " Có phải em làm không tốt...Không sao, em có thể sửa..." Hạ Tịch hoảng sợ che miệng, cái âm thanh củ beep này vừa phát ra từ miệng của cậu thật đấy à??? Nam sinh kia khinh miệt nhìn Hạ Tịch một cái, sau đó tiến tới vỗ vỗ lên mặt cậu "Cậu sửa bao nhiêu lần cũng chỉ là cái mặt này? Tôi nhìn là không muốn ăn rồi." Giây tiếp theo, Hạ Tịch hoàn toàn không thể khống chế nổi bản thân mà đưa tay vò chặt góc áo, hàm răng cắn vào đôi môi phấn nộn, làm thành một bộ dáng như muốn khóc "Em...." "Ôi...Anh Việt, người theo đuổi anh lại đến đưa cơm à?" Bên cạnh cậu vang lên một âm thanh cà lơ phất phơ, Hạ Tịch nhìn qua, chỉ thấy một nam sinh ăn mặc lẳng lơ diêm dúa đi tới, trong đôi mắt đào hoa toàn là phong tình, trông như rất vui vẻ mà đánh giá cậu một lượt "Đáng khen cho một vợ hiền nha." Y dùng khuỷu tay mà húc húc người bên cạnh "Theo tớ thấy, không bằng cậu nhận lời cậu ta đi, miễn cho người ta ngày đêm mong ước, mắc phải tâm bệnh." Người được gọi là Anh Việt lập tức nhíu mày, không vui nói "Cậu đừng có mà làm tớ buồn nôn, làm như thế, tớ chính là bị mù." Hạ Tịch vẫn đang trong tình trạng loading... chưa kịp đưa ra phản ứng gì, lực lượng thần bí kia đã tiếp tục phát huy, làm cho cậu đưa tay lên túm lấy góc áo Anh Việt kia khóc lóc "Tần Việt, em thực sự thích anh...em sẽ nỗ lực thật tốt, cầu xin anh..." " Cút ngay!" Tần Việt chỉ cần dùng một bàn tay là có thể đem Hạ Tịch đẩy ngã lăn trên mặt đất, hắn hung hăn vuốt phẳng góc áo, càu nhàu "Bẩn muốn chết." Cùng lúc đó, một âm thanh cố tình bán manh vang lên trong đầu Hạ Tịch [Chúc mừng Kí chủ hoàn thành nhiệm vụ tân thủ, đánh giá S, tiến độ nhiệm vụ 20%, mong Kí chủ có thể cố gắng nỗ lực hơn nữa!] Đứa nào đang nói chuyện đấy? Hạ Tịch nhìn xung quanh một lượt, muốn tìm ra người đang nói chuyện, nhưng quanh đi quẩn lại vẫn không phát hiện ra manh mối gì. Âm thanh kia hình như vang lên trong não của cậu [Hoan nghênh Kí chủ thân yêu đến với trói buộc của hệ thống " Thế thân tình nhân Yêu em lần thứ 1001", bởi vì xuất hiện nhân tố bất định có thể khiến cho thế giới này tan vỡ, yêu cầu Kí chủ ngài lên núi đao xuống biển lửa, tiếp nhận nguyên chủ để hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến, chúc ngài có một hành trình vui vẻ!]. Từ từ đã! "Thế thân tình nhân"? Cái này không phải là... Hạ Tịch cảm thấy như mình sắp điên rồi, nguyên nhân chính là "Thế thân tình nhân Yêu em lần thứ 1001" chính là quyển tiểu thuyết đam mỹ cậu mới thức đêm xem hôm qua mà... Nghe tên đã biết đây là một quyển tiểu thuyết cẩu huyết ngược luyến, đương nhiên nội dung của nó cũng không làm cho độc giả thất vọng. Trong một lần duyên trời số chó, vai chính thụ tiếp xúc với vai chính công Tần Việt, chính là thằng ngu vừa nãy, hơn nữa, vì diện mạo của cậu ta mà trở thành tình nhân thế thân, làm một con mèo ngoan ngoãn của nam chính Jack Sue. Đồng chí tiểu thụ đương nhiên là một thanh niên ba tốt đơn thuần thiện lương, hơn nữa vô cùng yêu tên tra công, một lần, một lần lúc nào cũng vì hắn mà trả giá, nhưng tên tra công kia trong lòng chỉ có bạch nguyệt quang, trừ bỏ cùng tiểu thụ chơi trò chơi thế thân ra thì không bao giờ ban phát một chút ôn nhu, ở trường học cũng làm bộ không quen tiểu thụ, khiến cho một mảnh chân tình đổi lấy một hồi chó cắn, rốt cuộc làm tới mức vợ hắn bỏ đi luôn. Sau khi đồng chí tiểu thụ biết bản thân chỉ là người thay thế thì vô cùng nản lòng thất vọng, để lại một tờ giấy rồi ra đi. Thẳng đến khi cuộc sống không còn hình bóng kề bên, tra công mới phát hiện ra rằng hắn tột cùng đã mất đi thứ gì, cùng rõ ràng tình cảm của hắn đối với tiểu thụ chính là chân ái, phát điên phát dại mà tìm kiếm người thương quay về. Cuối cùng, hai người trải qua một mớ hỗn độn biến cố lung tung phèng, hắn còn bị thương vài lần phải vào ICU, mới vòng đi vòng lại ôm được mỹ nhân về nhà, cuối cùng vui vẻ hạnh phúc sống cùng nhau. Như vậy...nếu chiếu theo cái kịch bản này... thì mình chính là.... Hạ Tịch hít ngược lên mũi một hơi lạnh, haha, cậu chính là cái tên tiện nhân la liếm nam thần đến người người chửi rủa, cuối cùng chết rồi mới đổi được một vị trí Bạch Nguyệt Quang trong lòng tra công! Về cốt truyện của Bạch Nguyệt Quang thì không nói nhiều lắm, cũng chỉ có mấy chương đầu xuất hiện, hơn nữa, đặc điểm chủ yếu chính là tiện, tiện hết chỗ nói, dựa vào lòng si tình bệnh hoạn của mình mà được tra công chú ý, cuối cùng cũng không thể đợi hắn nói ra một câu thích thì đã chết, cũng vô cùng thảm. Cùng lúc này ở trong đầu Hạ Tịch, hệ thống vô cùng có tâm với nghề đem tám nghìn từ cốt truyện liên quan đến nguyên chủ mà đọc ra hết, hờ, một quyển tiểu thuyết hơn một triệu từ, tám nghìn từ còn không nổi một phần trăm kìa. Con mẹ nó còn không bằng nổi một cái lời dẫn! Hơn nữa, còn chả ngày nào được hưởng thụ thú vui ở đời, toàn phải đi quỳ liếm tra công. Não Hạ Tịch phát đau cả lên, cực kì muốn lật bàn xách dép đi về. Bạch Nguyệt Quang nhà người ta không phải hàng ngày ăn ngon ngủ tốt, phụ trách để tra công cung phụng nói lời yêu thương, thỉnh thoảng ló mặt ra để chia rẽ tình cảm đôi uyên ương mới nhú à? Sao đến lượt cậu thành cái đuôi đi theo nam chính quỳ liếm chịu khổ vậy? Cái âm thanh giời đánh kia lại vang lên bên tai [Bên dưới là nhiệm vụ, mong Kí chủ nghiêm túc đọc.] Hạ Tịch nhìn nhìn, đại ý là, sau khi cậu tiếp nhận nguyên chủ phải đem nhiệm vụ đẩy lên 100%, mà cách để hoàn thành chính là nhiệt tình với nam chính công Tần Việt, nói thẳng ra chính là tiếp tục đắp vài lớp da lên mặt mà nhiệt tình quỳ liếm, đạt A thúc đẩy 10% tiến độ, đạt S thúc đẩy 20% tiến độ, đạt B không tăng không giảm, đạt D giảm đi 5% tiến độ. Hạ Tịch bắt ngay được trọng điểm "Cho nên, quy tắc đánh giá đâu?" [Điểm này xin Kí chủ yên tâm, chúng ta sẽ căn cứ vào trình độ biểu cảm, trình độ ngôn ngữ cùng trình độ thanh tuyến, thái độ của đối tượng phục vụ để đánh giá cho điểm, cố gắng đạt đến sự công bằng liêm chính.] Hạ Tịch ".........." Không phải chỉ cần đẩy lên 100% thôi à? Nghe thì phức tạp thật đấy, nhưng không phải lần đầu tiên cậu đã được S rồi à? Chỉ cần tiếp tục phát huy, không phải sẽ rất nhanh thôi. Không cần phải lo lắng, bốn lần mà thôi. Tác giả Thanh Hoa Nhiên vừa giới thiệu đến chúng ta một câu chuyện huyễn huyễn khá hay mang tên Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Yểu Mệnh, Ta Cùng Vai Ác HE. Với lối hành văn nhẹ nhàng, tác giả viết chắc tay không thừa vừa đủ, có thể sẽ làm cho bạn đọc cảm động, đặc biệt tính cách nam nữ chính rất thú vị lại còn rất thông án truyện Tang Viễn Viễn tình cờ xuyên vào một quyển tiểu thuyết cổ đại huyền huyễn ngược luyến, thành bạch nguyệt quang hồng nhan bạc mệnh sớm qua đời của nam dung của quyển tiểu thuyết ba xu nàyNam chính yêu nàng, các nam phụ cũng yêu chính cũng bởi vì sở hữu một khuôn mặt giống nàng đến 7,8 phần nên bị đám đàn ông vừa yêu vừa ngược đãi, thương thân lại trắc thân. Tình cảm của nữ chính cùng nam chính gặp nhiều trắc trở cẩu huyết không ngừng, ngược thân đến chết đi sống lại, kết cục còn có thể hạnh phúc Viễn Viễn "Ngại quá bổn cô nương đây một không muốn chết hai không chịu được ngược luyến, cho nên ta lựa chọn đi theo vai ác. Quấy rầy rồi, xin cáo từ."Vai ác híp đôi mắt lại, tư thái lười biếng, khóe môi ý cười như xuân phong ấm áp –"Bên người ta...... chỉ có địa ngục."Nàng trầm tư ba giây."Địa ngục có đất không?""....... toàn bùn khô mục nát""Có nước không?""....... Máu thì nhiều".Hắn muốn nhìn thấy nàng kinh hoàng thất thố, muốn chờ nàng thét chói tai chạy đi, không ngờ nữ tử này mặt lại dại ra, ba giây sau hai mắt ẩn ẩn tỏa ánh sáng -"Ây, vừa lúc cần đi đổi không khí một chút!"..... Tác giả Duyên Cầu Bán Thế. Edit thế giới hiện tại, Hạ Tịch đánh nhau rất giỏi. Không phải lợi hại vì học võ, cũng không phải lợi hại vì học qua thuật phòng thân, mà là đánh nhau có kinh nghiệm nhiều, so chiêu với người ta vô số lần, tuy chả bằng ai nhưng mà để đối phó với con gà rừng Mộ Dung Diệp này thì còn dư sức. Cậu đánh đòn phủ đầu, sau đó đá vào bụng cậu ta một cái, dường như chỉ dùng tầm hai, ba chiêu đã khiến cho "Anh Diệp" kêu cha gọi mẹ. Nam sinh bên cạnh ngây người, vừa định lấy hết can đảm xông lên hỗ trợ đã bị Tần Việt xách như xách thịt lợn, lập tức đứng yên không dám gây chuyện nữa. Anh Diệp, em ở đây dùng tình yêu thương bao la để giúp đỡ anh! Cái thằng Mộ Dung Diệp này thực sự quá là cùi bắp, Hạ Tịch cảm thấy cậu ta sống được đến bây giờ, lại còn có thể kiêu ngạo được như thế, chắc chắn là tác giả chưa chuẩn bị tốt để lấp được bug, vừa mới bị đánh vài cái thôi đã không đánh trả lại được, giờ cậu mà ra tay đánh thêm còn cảm thấy có chút không đành lòng. Thôi, dù sao cũng là cái bao cát hình người, tha được thì nên tha, có lòng từ bi thì trời sẽ giúp. Hạ Tịch trực tiếp ấn Mộ Dung Diệp lên tường, cao giọng quát "Còn dám nói nam thần của tao không?" Sau đó lôi đầu cậu ta lệch sang một bên "Sủa." Mộ Dung Diệp bị đau, rít lên một tiếng, ánh mắt hận không thể ăn tươi nuốt sống Hạ Tịch. "Kiên nhẫn của tao có hạn." Hạ Tịch giả vờ như một đại ca "Tao cho mày một phút, xin lỗi nam thần." Cậu chậm rãi cuộn bàn tay lại thành nắm đấm, giơ lên trước mặt Mộ Dung Diệp "Bằng không, đừng trách tao thay mẹ mày dạy lại mày." "Xin...lỗi..." Khóe môi Mộ Dung Diệp run rẩy "Tao...không nên...Đcm mày!!" Cậu ta đột nhiên duỗi tay ra sau lưng, lấy tốc độ nhanh nhất rút ra một vật lấp lánh ánh bạc. Tần Việt hét lớn "Hạ Tịch, cẩn thận!" "Hả?" Bởi vì tốc độ quá nhanh, Hạ Tịch không nghe rõ nam chính nói gì. Cậu vừa mới quay đầu lại, còn chưa kịp nhìn, Mộ Dung Diệp đã cầm một cây song đoản côn loại nhỏ hướng về cái ót cậu, hung hăng đập xuống. Vãi chưởng! Sao cậu ta con mẹ nó đi học còn mang vũ khí!!! Trước khi bị côn đập trúng, Hạ Tịch đã kịp nghĩ ra hậu sự cho mình. Tuy rằng côn không lớn, nhưng lực tay mạnh kinh hồn, gáy Hạ Tịch truyền đến một cơn đau, cậu theo bản năng duỗi tay che đi, kết quả lại chạm phải một vùng chất lỏng. Theo cổ, chạy vào trong quần áo. Dính dính, nhớp nhớp. Tần Việt, cậu thực sự là khắc tinh đời tôi! Trước mắt Hạ Tịch tối sầm, giống như rơi vào lỗ đen vũ trụ, cảm thấy đầu óc nặng như đeo chì, trọng tâm không còn quỳ hẳn trên mặt đất. Thằng ranh con ảo tưởng sức mạnh này ra tay ác vãi hồn! Máu từ cái gáy tích tụ lại dọc theo cỗ chảy xuống đất, nhìn như những đóa hoa đỏ rực. "Mày thích chết đúng không?" Tần Việt không biết tại sao lại giận như thế, hắn nhìn thấy bàn tay đầu máu của Hạ Tịch thì giống như biến thành một quả núi lửa, trực tiếp đạp Mộ Dung Diệp ra đất, thậm chí còn dùng chân nghiền mạnh lên ngực cậu ta. "Ngày thường tao không muốn so đo với mày." Ánh mắt Tần Việt như muốn giết người "Nhưng nếu cậu ấy có chuyện gì, tao chắc chắn không bỏ qua cho mày!" Mộ Dung Diệp biết mình đuối lý, không dám ho he tiếng nào. Cái giẫm của Tần Việt như một lời cảnh cáo cho sự hèn nhát của cậu ta. "Hạ Tịch, Hạ Tịch!" Cho đến khi Tần Việt quay lại, Hạ Tịch đã ngã trên mặt đất. "Cậu, cậu đừng giả chết." Tần Việt lắc lắc cậu nhưng sau đó lại thôi, Hạ Tịch bị đánh vào đầu, lắc nữa Tần Việt sợ cậu bị ngu luôn. Hạ Tịch không thèm để ý hắn, mắt nhắm lại chuyên tâm cosplay tảng đá. Thực ra ý thức của cậu còn tỉnh táo nhưng đôi mắt tạm thời không thấy gì. Thay vì thao láo mở ra trừng kẻ ác, cậu nghĩ vẫn nên nghỉ ngơi cho khỏe thì hơn. Trên mặt Hạ Tịch còn một chút máu bị dây lên, khiến cho một bên mặt càng thêm tái nhợt, gầy đến mức xương xẩu đều lộ rõ. Tần Việt từ trước đến nay chưa từng lo lắng cho Hạ Tịch. Nhưng bây giờ hắn mới hiểu được, thì ra cảm giác sốt ruột khó chịu như vậy. Nhìn người trước mặt sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, máu nhiễm hết một mảng cổ áo, trong lòng Tần Việt như bị ai đó gọt qua, trống rỗng. Hắn thực sự khao khát có điều gì đó lấp đầy tâm trạng của bản thân. Hạ Tịch ban nãy nghé vào tai hắn gọi "nam thần" trong ánh mắt tràn đầy vui vẻ, còn vì những lời cay độc của hắn mà tổn thương khóc lóc, lại trong lúc có người gây chuyện với hắn không do dự gì nhảy ra... Hiện tại, máu tươi đầy đầu ngã trên mặt đất. Tần Việt lần đầu tiên trong cuộc đời cảm thấy bất lực đến như thế... Hạ Tịch. Hạ Tịch, con bà nó cậu đừng có mà xảy ra chuyện gì! "Hạ Tịch, cậu có nghe thấy tôi nói gì không?" Tần Việt ngồi xổm xuống kéo gần khoảng cách với cậu hơn nữa "Hạ Tịch, tôi là Tần Việt đây." Nghe thấy rồi, tôi cũng biết cậu là Tần Việt, cậu im cho tôi nhờ! Còn không phải do lỗi của hắn à? Trong lòng Hạ Tịch hừ hừ hai tiếng, lặng lẽ phun tào. Nãy không phải tại hắn kêu la thì cậu đã có đủ thời gian phản kháng lại trước khi con gà bệnh kia ra đòn rồi, kêu cái gì mà kêu! [Tin vui! Tiến độ nhiệm vụ đạt 65%, mong Kí chủ không ngừng cố gắng!] ??? Như vậy cũng tăng được á? Hạ Tịch sợ ngây người, hệ thống sắt vụn lần này quyết định không hố Kí chủ đáng thương nữa, giải thích rằng nếu Tần Việt cảm thấy có lỗi thì tiến độ nhiệm vụ sẽ tăng. Cảm thấy có lỗi? Được lắm! Hạ Tịch thầm vui vẻ trong lòng. Cũng đúng, không phải nguyên chủ dùng cái chết để đạt được tình yêu của nam chính sao? Vậy mà cậu không nghĩ đến thiết lập cẩu huyết nhất của đam mỹ ngược luyến! Hạ Tịch hưng phấn không chịu nổi, hiện tại Tần Việt trong lòng thấy có lỗi với cậu, điều đó có nghĩa là cậu càng bị thương nặng, càng đáng thương, khiến cho nam chính càng cảm thấy có lỗi thì tiến độ nhiệm vụ tăng lên càng nhanh? !!! Anh Tịch thông minh quá!!! Cậu như được tiêm máu gà, đang tính toán xem có nên nằm đây đến khi tận thế luôn không thì nghe được giọng nói của Tần Việt mang theo tức giận "Hạ Tịch, nếu bây giờ cậu tỉnh lại, tôi sẽ đáp ứng một yêu cầu của cậu." Hắn cắn chặt răng "Yêu cầu nào cũng được." Hạ Tịch "........." Tần Việt thở dài "Vẫn nên gọi bác sĩ thì hơn." Bác sĩ? Gọi cái gì mà gọi, ai cho? Hạ Tịch giật mình, mở to mắt duỗi tay về phía trước. Tần Việt vừa mới xoay người liền bị túm chặt. Hắn quay đầu lại đã thấy Hạ Tịch híp mắt cười cười "Nói thì phải giữ lời." Nằm trên giường bệnh, Hạ Tịch yên tâm thoải mái hưởng thụ quả táo được nam chính gọt đẹp đẽ, lại còn nhận thêm được 5% tiến độ nhiệm vụ, cuộc đời vẫn đẹp sao, tình yêu vẫn đẹp sao! Bác sĩ kiểm tra một lần, sau đó chụp CT, xác nhận Hạ Tịch không sao, chỉ bị trầy da. Tần Việt lúc này mới thả lỏng trở lại. Nhìn đầu của Hạ Tịch được bọc thành các xác ướp, hắn không nhịn được hỏi "Sao lại đánh nhau?" Làm bản thân thành như vậy cũng không biết ai thương cậu! Táo rất ngọt, tâm trạng của Hạ Tịch lại tốt, tạm thời không chấp nhặt với thằng ngu Tần Việt. Cậu cười như không cười hỏi ngược lại "Anh không biết?" Sao có thể không biết được, chỉ là hắn không muốn nói đáp án kia ra thôi, tai Tần Việt hồng hồng, không trả lời. "Em còn tưởng biểu hiện của em đủ rõ ràng rồi chứ?" Hạ Tịch chưa gặp qua bộ dáng xoắt xuýt của nam chính, tự nhiên muốn giỡn hắn một phen "Nam thần, nếu anh không biết thì để em nói lại." "Em thích anh, nên không nghe được người khác nói xấu anh." Cậu không đổi sắc nói ra một lèo các lời âu yếm "Anh là ánh sáng của em, là bảo bối em treo trên đầu quả tim, hận không thể đưa cả mạng cho anh, con gà kia mà cũng xứng đụng đến?" Lời cậu nói như xuyên qua trái tim Tần Việt, làm hắn sửng sốt một lúc, rồi bùng lên trong lòng lòng hắn một loại cảm giác mang tên thỏa mãn, không nhịn được mà đơm hoa kết trái. "Nam thần, em muốn ăn quýt." Hạ Tịch nhìn thấy trong tay Tần Việt là một quả quýt đang bóc dở, rồi lại nhìn đến cánh tay đang truyền dịch của bản thân, ám chỉ vô cùng rõ ràng. Muốn hắn bóc hộ? Chắc chắn là ý này? Đã ăn táo hắn gọt rồi còn chưa đủ mặt mũi mà còn phải đòi thêm? "Muốn ăn thì tự mình lấy!" Tần Việt nhất định không leo lên thuyền giặc, không thể để Hạ Tịch được một bước lại tiến một thước! "Anh lấy cho em đi ~" Hạ Tịch đáng thương nhìn hắn "Đi mà anh~ " Đệt! Còn dám làm nũng. Trong lòng Tần Việt mắng một câu thô tục, nhưng với trạng thái này của Hạ Tịch vẫn khiến cho tâm trạng của hắn mềm nhũn, rất hưởng thụ. Thôi, nể tình cậu ta đáng thương, tay không tiện. Đúng, nhất định là như thế chứ không có nguyên nhân gì khác! Hắn tự sa ngã mà bóc một quả quýt, sau đó đưa đến trước mặt Hạ Tịch "Ăn nhanh lên." Hạ Tịch há mồm nhận lấy, như một bé hamster nhỏ mà đem quýt ăn sạch, ngọt ngào nhìn Tần Việt "Cảm ơn nam thần, ngọt quá!" Tần Việt nhìn cậu mềm mại không thôi, có chút thỏa mãn. Tay hắn vừa nãy gần miệng cậu như thế, chắc không đụng tới đâu nhỉ? "Nam thần ơi." Hạ Tịch đột nhiên kéo dài giọng gọi hắn một câu, sau đó cong cong khóe môi "Anh hứa đáp ứng một yêu cầu của em, có nên thực hiện một chút không nhỉ?" Giề? Tần Việt theo bản năng hoảng loạn nói "Cậu đừng có mà được một bước lại tiến thêm một thước!" Vừa nãy đã chăm cậu rồi giờ lại còn dám đặt ra yêu cầu. Hạ Tịch "Một bước em còn chưa tiến được kìa." "Hơn nữa, không phải anh hứa đáp ứng em một việc à?" Hạ Tịch ôm đầu kêu la "Nam thần, anh không thể nói mà không giữ lời nhé." "Tôi..." Nếu có thể xuyên không về quá khứ, Tần Việt sẽ xách đao chém chết cái thằng hứa bậy vừa nãy, đm. Rõ ràng vừa nãy còn tỏ vẻ đáng thương yếu ớt, giờ thì thành đồ lưu manh? Hay lại tại "Diễn viên tự học". Hắn đành phải xị mặt ra nói Hạ Tịch "Nếu cậu dám yêu cầu mấy việc quá đáng thì tôi oánh chết cậu." "Anh không được nói em thế." Hạ Tịch hoàn toàn bỏ ngoài tai lời đe dọa của nam chính, còn cười cợt trêu lại "Có câu "chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ cũng phong lưu" hehe..vây có phải em rất đẹp không?" Tần Việt bị câu nói thẳng thắn của cậu thồn đến tận miệng, mặt đỏ tim đập nhanh tránh đi nới khác "Cậu...cậu...rụt rè chút đi, đừng có suốt ngày nghĩ lung ta lung tung nữa." Như là cảm thấy lực uy hiếp không đủ, hắn còn cố gắng bồi thêm một câu "Nếu không, tôi nhất định cho cậu đẹp mặt!" "Thật ạ?" Hạ Tịch nhìn Tần Việt phô bày dáng vẻ như cô vợ đanh đá quản chồng, rất muốn cười ầm lên "Nhưng vậy thì tốt quá!" Tần Việt??? "Em cảm thấy cuộc sống bình thường của em ảm đạm quá nhưng anh lại xuất hiện, nếu tùy ý chọn một màu để diễn tả anh..." Hạ Tịch tiếp lời "Có lẽ là màu vàng." Cậu cố ý nhìn Tần Việt, cười đến đáng khinh "Nam thần, em muốn anh..." - - Kidoisme Ok, em muốn anh> Đoán xem Tịch đổ trước hay Việt đổ trướcv [ công mau xuyên, công sủng thụ chữa khỏi tô sảng hướng, chính văn thụ thị giác phương pháp sáng tác rất nhiều, lôi nói đừng tiến vào! ]Vương Vị Sơ, một cái vừa thấy liền rất có lệ pháo hôi người qua đường Giáp tên, hắn nhân sinh cũng đích xác thực pháo hôi,Hắn bị phụ thân từ sơn thôn tiếp về nhà, chuyện thứ nhất chính là bị làm thương phẩm bán cho Trình gia,Trình gia Trình tiên sinh anh tuấn tiêu sái, tuổi trẻ tài cao, hắn nhìn lên thả ái mộ Trình tiên mà toàn thành đều biết Trình tiên sinh lòng có bạch nguyệt quang, theo đuổi mấy năm cầu không được, mà hắn liền bạch nguyệt quang 1% cũng không đến gia yến thượng, Vương Vị Sơ gặp tới rồi bạch nguyệt quang Sầm Nghiêu,Vị này tự phụ ưu nhã, lạnh nhạt không thể thân cận bạch nguyệt quang, ở bàn hạ ngoéo một cái hắn chân……-[ lại bài một lần lôi! Văn án chỉ là cái thứ nhất thế giới khái quát, tự cắt chân thịt, toàn văn một cái kịch bản, thụ bị bạch nguyệt quang công cứu rỗi, chữa khỏi. Cẩu huyết cẩu huyết tô sảng ngọt, thêm thô đánh dấu. Bạch nguyệt quang mới là xinh đẹp đại mãnh 1! Đừng trạm sai rồi! ]Tag Ngọt văn, mau xuyên, sảng vănTừ khóa tìm kiếm Vai chính Sầm Nghiêu, Vương Vị Sơ ┃ vai phụMột câu tóm tắt Mau xuyên, công sủng thụ, bạch nguyệt quang là công

xuyên thành bạch nguyệt quang của tra công