Mọi gian nan căng thẳng của trận đánh sẽ diễn ra đang nhường chỗ cho vẻ đẹp huyền diệu, thơ mộng của vầng trăng, và chính đó cũng là vẻ đẹp cao cả thiêng liêng của tình đồng chí, tình chiến đấu. "Đồng chí" là bài thơ hay nhất của Chính Hữu viết về người nông
Chiến hữu kị binh hay Hetairoi, đã thành lập nên người bảo vệ tinh nhuệ của nhà vua (Somatophylakes). 66. Chiến hữu kị binh sẽ cưỡi những con ngựa tốt nhất, và nhận được vũ khí tốt nhất hiện có. 67. Từ quan hệ đối thủ, hai người dần trở thành chiến hữu cùng sát
Xem Phim Chiến Hữu Của Tôi (2017) Vietsub Thuyết Minh Trọn Bộ. Chiến Hữu Của Tôi hay còn được biết đến với tên gọi khác là Net-juu no Susume, đây là một bộ anime được chuyển thể từ bộ truyện tranh cùng tên của tác giả Rin Kokuyō, ngay sau khi bộ truyện kết thúc được
Bạn đang xem: 2022 Tải Game Chiến Binh Cs Cho Android Và Ios, Tải Game Chiến Binh Cs Tại AZ PetChào bạn đọc. Bữa nay, tôi sẽ đưa ra đánh giá khách quan về các tips, tricks hữu ích cho cuộc sống với bài chia sẽ Tải Game Chiến Binh Cs Cho Android Và Ios, Tải Game Chiến Binh Cs Tải Game Chiến Binh Cs Cho Android Và Ios, Tải Game
Nhà văn, dịch giả Nguyễn Hữu Dũng xúc động tâm sự: “Có lẽ văn của Henryk Sienkiewicz cũng có điểm tương đồng với động cơ đốt trong, nó cháy bằng chất gì đó trong tôi và trong những bạn đọc Việt Nam suốt thời gian qua và độc giả chắc chắn sẽ càng yêu mến ông
Chiến Hữu Của Tôi. Vietsub. Tập 11 - Special. Chiến Hữu Của Tôi 00:24:09. Tập 10 - End. Chiến Hữu Của Tôi 00:23:25. Tập 9. Chiến Hữu
* Bài thơ “Đồng chí” của Chính Hữu thể hiện người lính nông dân thời kỳ đầu cuộc kháng chiến chống Pháp với vẻ đẹp giản dị, mộc mạc mà vô cùng cao quí.
QmED. Phản hồi Báo xấu793 Lượt xem16/03/2022Không được đăng tải lại nội dung khi chưa có sự cho phép của nhà sáng tạoNEETs 0 Người theo dõi 69 Videos
HomePhim mớiChiến Hữu Của Tôi Chiến Hữu Của Tôi là bộ PHIM phim truyền hình phát hành vào năm 2017, được sản xuất bởi điện ảnh Nhật Bản. Phim được chỉ đạo bởi đạo diễn Kazuyoshi Yaginuma cùng sự tham gia của các diễn viên Kazuhiro Sunseki, Mamiko Noto, Reina Ueda, Ryouta Suzuki, Satomi Arai, Takahiro Sakurai, Takuma Terashima, Tomoaki Maeno, Yuuichi Nakamura, Yuuka Aisaka. Ngoài ra, phim hay Net-juu no Susume thuộc thể loại Anime, Hài hước, Lãng Mạn. Mời các bạn đón xem Chiến Hữu Của Tôi tại Phim Chiến Hữu Của Tôi 2017 Vietsub Thuyết Minh Trọn BộChiến Hữu Của Tôi hay còn được biết đến với tên gọi khác là Net-juu no Susume, đây là một bộ anime được chuyển thể từ bộ truyện tranh cùng tên của tác giả Rin Kokuyō, ngay sau khi bộ truyện kết thúc được một thời gian thì Studios cũng đã chính thức cho trình làng bộ anime này, phim được chỉ đạo sản xuất trực tiếp bởi đạo diễn Kazuyoshi Yaginuma. Nội dung trong phim là câu chuyện xoay quanh về nữ nhân vật chính có tên là Moriko Morioka, cô nàng này từ khi tốt nghiệp trung học dường như không làm được bất cứ việc gì to lơn cả, cho đến khi 30 tuổi rồi cô vẫn chả có gì trong tay cả, điều đó làm cuộc sống của cô trở lên nhàm chán và không hạnh phúc. Chính vì thế mà để tìm niềm vui mới cho mình cô nàng này đã quyết định từ bỏ công việc mà cô đã gắn bó suốt 11 năm qua để chuyển qua chơi game online cho nó mát. Trong thế giới game của mình cô đã tạo một nick là một nhân vật nam anh hùng đẹp trai và bảnh bao “Hayashi” trong MMO Fruits de Mer. Với những nghĩa vụ xã hội khó chịu trong thế giới thực, cô ấy hạnh phúc lao thẳng vào thế giới của trò chơi, nơi cô ấy nhanh chóng gặp người chữa bệnh tốt bụng và đáng yêu đó họ bắt đầu kết bạn với nhau gần như ngay lập tức, cả hai trở nên không thể tách rời cũng như bản thân Moriko ngày càng say mê với “cuộc sống” mới của mình với cái tên Hayashi. Cuối cùng, Moriko áp dụng toàn bộ lối sống ẩn dật, chỉ mạo hiểm thoát khỏi sự an toàn của căn hộ của mình khi thực sự cần thiết. Trong khi đó, Moriko không hề hay biết, một nhân viên công ty 28 tuổi nhút nhát tên là Yuuta Sakurai cũng đã đăng nhập vào Fruits de Mer từ phía bên kia thị trấn. Tình cờ gặp nhau ở cửa hàng tiện lợi vào một đêm, cả hai viết tắt cuộc gặp gỡ của họ như một cuộc gặp gỡ khó xử khác với một người lạ, tuy nhiên số phận có nhiều thứ cho họ hơn họ nghĩ. Câu chuyện xoay quanh cuộc sống đời thường cũng như những biến đổi trong game của Moriko cùng với người chiến hữu của mình sẽ như thế nào đây? Cùng đón xem 10 tập phim trong bộ anime Chiến Hữu Của Tôi để theo dõi điều gì sẽ xảy ra nhé các bạn. Đạo diễnDiễn viên Từ khóaPhim Chien Huu Cua Toi 2017, Chiến Hữu Của Tôi 10/10 Tập, Net-juu no Susume Vietsub Thuyết minh, tải phim Chiến Hữu Của Tôi tập 10/10 Tập Thuyết minh, Download Chien Huu Cua Toi tập 10/10 Tập phimmoi, tvhai, subnhanh, biphim. Phim liên quan Lướt Phim TV - Xem phim Hong Kong, phim Hàn Quốc cũ Vietsub thuyết minh
Lời người viết Trong đời lính, tác giả không tham gia nhiều trận đánh, càng không có những chiến tích lẫy lừng, ngoại trừ một lần bị thương vì rơi vào phục kích tại Trí Đao, Kon Tum khi làm trung đội trưởng, và lần sau, tác giả phải lên trực thăng một mình, lủng lẳng trên vai chiếc ba lô, với một lệnh ngắn ngủi thay thế một một Đại đội trưởng khác tại mặt trận, chiếm một mục tiêu đã mất bằng bất cứ giá nào với quân số một đại đội chỉ vỏn vẹn 46 người, không một Sĩ quan nào khác, ngoại trừ tác giả, một Trung úy, khóa 20 VBQGVN. Mục tiêu là ngọn đồi không tên, mà bình thường, khi không có chiến tranh, nhiều cặp tình nhân vẫn hay ngồi thủ thỉ, vì dưới chân đồi là một thung lũng thật đẹp Tiếng chim se sẻ đuổi nhau ríu rít, Hoàng chợt tỉnh giấc, không nhớ là mình đang ở đâu, sau mấy ngày mệt mỏi vì thiếu ngủ và lo lắng, vì lệnh tái chiếm lại một phần Thành phố, mà Việt Cộng đã chiếm trong khi dân Đà lạt mải lo chuẩn bị đón Xuân. Chiến tranh thật sự xảy ra tại Thành phố an lành, nơi Hoàng đã được sinh ra, lớn khôn, được đi học, nơi Hoàng chỉ cần nhắm mắt cũng hình dung được từng dãy phố, từng tên đường. Chiến tranh khắp nơi trong nước, do Việt Cộng vi phạm hưu chiến đầu Xuân. *** Hoàng hé mắt nhìn, mấy cành hoa anh mai hồng mang Hoàng về thực tế. Dalat, Hoàng thầm nhắc, mình đang nằm tại một góc hiên nhà của khu Marie Curie, trường nữ nổi tiếng của thành phố Dalat. Nơi đây mấy cô học sinh nói tiếng Pháp, mặc Jupe, nơi con nhà giàu từ Saigon, từ mọi nơi lên học, nơi hàng năm có hội chợ, gây quĩ từ thiện của mấy bà Soeur, nơi du khách viếng thăm mấy dãy nhà cổ kính và những vườn hoa đẹp nhất tại thành phố. Hoàng không ngồi dậy, vẫn nằm gối đầu trên chiếc ba lô, nhìn trời xanh, ngắm ánh nắng buổi sáng êm dịu, hưởng từng cơn gió thật mát, trong khi máy C 25 sè sè bên tai. Chàng mừng thầm, chiến tranh không xóa được vẻ duyên dáng của Dalat. Mấy cây hoa Mai, gần chỗ Hoàng nằm còn trĩu nặng hoa. Màu hồng nhạt của hoa thật khó kiếm ở các thành phố khác. Một vài trái mai non chưa chín đỏ đã bắt đầu tô điểm, làm đẹp thêm cành mai. Hoa Mai là hình ảnh của mùa Xuân, không chỉ mùa xuân Dalat, mà mùa Xuân của khắp nước. Không biết hoa Mai từ đâu tới nhưng Hoàng thấy khi còn nhỏ, chỗ nào cũng có, không biết ai trồng nhưng thường nằm hai bên đường. Dalat có 4 loài hoa, không tìm thấy ở đâu, từ Nam chí Bắc Hoa Mimosa, tượng trưng cho sự quí phái, với màu vàng lạt, nhẹ nhàng và phấn nhung, sẵn sàng rơi rụng trên mấy chiếc áo len của một vài du khách. Một vài cặp tình nhân ngơ ngác, bất ngờ khi thấy hoa lạ khi đang dìu nhau đi bên cạnh hồ Xuân Hương, hay những con đường đẫn tới sân cù, hay viện Đại học. Hoa Pensé với màu sắc rực rỡ, rất nhiều màu. Du khách thường mua mang về trang điểm trong phòng tại khách sạn. Hoa Corico, màu hồng tím, cánh hoa to, tượng trưng cho những buổi dạ vũ, cho màu áo hay ánh đèn của vũ trường, của những vũ công trong bản nhạc Paso mở đầu cho buổi dạ vũ. Còn nữa, còn một loài hoa dại, màu tím, cánh nhỏ, có tên thật hay là hoa Forget me not, mọc chen chúc trên những mảnh đất hơi ẩm nước. Chỉ cần mấy phút dừng chân, du khách có được một bình nho nhỏ về phòng, bầy ngay bên thành cửa sổ. Hoàng không những vui vì thấy mấy cành hoa nở đẹp, mà còn vui khi mới gặp lại Sang. Hai ngày hành quân tại khu phố này, Hoàng không an tâm vì không biết gia đình mình ra sao, cũng không tới tìm Sang được. Hoàng nhớ khu phố này có Trâm, bạn Sang, nhưng nhà Trâm đóng cửa cả ngày. Không ngờ Trâm thấy Hoàng, lật đật chạy báo cho Sang. Sang tới ngay gần khu hành quân, viết vội vàng trong mảnh giấy, nhờ một người lính trao cho Hoàng “Em ở nhà Trâm, anh tới được không?“ Chỉ cách vài trăm thước, nên Hoàng tới ngay, ăn được một bữa cơm với Sang và Trâm, nhận một gói mứt gừng, vài miếng kẹo đậu phụng, món ăn Hoàng thích nhất trong mấy ngày tết. Hôm qua, trước khi Sang về nhà ở ngay phố Duy Tân, Sang nói, - Em vẫn biết lính khổ, đầy hiểm nguy, nhưng em không nghĩ tới mức như thế này. Từ nhỏ tới giờ, lần đầu tiên, em mới nghe súng nổ nhiều như thế. Dalat có bao giờ thế này đâu anh nhỉ ? Đêm 30, nghe tiếng súng khắp nơi, em vẫn còn nghĩ là tiếng pháo. Chỉ tới khi nghe tiếng súng lớn, và nghe đài báo, dân chúng không ra khỏi nhà, em mới tin là Việt Cộng đánh vào thành phố mình. Em nghĩ tới anh, không biết giờ này anh ở đâu ? Chắc anh vẫn ở Pleiku. Mỗi tiếng súng làm em lại giật mình. Em nhớ một lần anh nói, lính của anh chỉ ở chỗ nào có tiếng súng, có đánh nhau lớn. Thành phố nào cũng có đánh nhau, làm sao anh về đây được. Vậy mà không ngờ, anh về thật. Mới đầu Trâm nói với em, “Sang ơi, tao thấy anh Hoàng đang ở gần nhà tao với lính của anh”. Em không tin. Trâm nói, “Thật mà, tao đâu có thì giờ để chạy tới nói xạo. Tao còn phải mang gạo lên khu lánh nạn tại trường Bùi Thị Xuân.” Cuối cùng em và Trâm chạy lên, và gặp anh. Hoàng mừng hơn nữa vì Sang cho biết nhà Hoàng không sao cả, không có cả tiếng sung; và ba má Hoàng cũng ở khu tập trung tại viện Đại học. Mấy ngày đầu khi vừa nhận lệnh tái chiếm Dalat, cả Tiểu đoàn trải dài trong từng căn phố, và những nhà cạnh đường Hai Bà Trưng, Ngô Quyền, khu Mả Thánh. Việt Cộng không nhiều nhưng đóng chốt nhỏ, vì thế tiểu đoàn 11 không dễ dàng tấn công, một phần không dám bắn bừa bãi như trận chiến trong rừng. Đơn vị Hoàng đã được huấn luyện kỹ về tấn công Thành phố, áp dụng chiến thuật phân tán mỏng, nhưng cũng không đúng với sở trường của đơn vị biệt động quân, đánh nhanh, rút gọn, tái chiếm mục tiêu đã mất, để giao lại cho đơn vị diện địa của địa phương. Hơn nữa, về đêm, Việt Cộng lại tăng cường tiếp tế, đạn dược và lính mới. Mỗi ngày phải tiêu diệt một bọn mới, chiến trường cứ dây dưa. Nhiều tên lính VC chưa tới tuổi trưởng thành cũng bị đưa vào trận. Khi mấy đại đội bắt được một hai tên lính địch, bọn chúng còn khóc sụt sùi khi bị bắt ngồi riêng biệt chờ đưa đi thẩm vấn lấy tin tức. Chúng đói vì không có dân tiếp tế. Dân Dalat không quen chiến tranh, căm thù bọn giặc đỏ này nên khi chúng lợi dụng ngưng bắn tết, tấn công ngay đêm 30, dân đã đóng cửa, bỏ nhà, tập trung tới mấy Trung tâm lánh nạn như trường Bùi Thị Xuân, Viện Đại Học. Họ chỉ trở về nhà để lấy gạo, mắm rồi đi ngay. Một tên VC đã nói với Hoàng và đại úy Đàm, Tiểu đoàn trưởng mới thay Thiếu tá Huân, “Khi vào tới thành phố, dân chúng sẽ đón tiếp và cho ăn uống đầy đủ.” Hoàng bật cười, lúc nào cũng một câu cũ rích như vậy mà vẫn có người tin. Hoàng không trách những tên này khi chúng từ bắc vào, nhưng Hoàng căm giận những tên du kích tại mỗi địa phương, vì chúng thấy rõ hàng ngày, dân miền Nam ghét chúng như thế nào, mà vẫn theo du kích. Khi bắt được một hai tên du kích, chờ giải giao lên phòng II, đôi khi Hoàng đối xử với cộc cằn với chúng. Hoàng biết, đối xử như vậy không đúng với tiêu lệnh của quân đội, nhưng chiến tranh nào không tàn ác, Hoàng thấy đối xử như vậy là quá tốt rồi, chúng đối xử với tù binh khi mình bị bắt còn tàn ác gấp trăm lần. Nhìn đồng hồ, hơn 7 giờ sáng, nhớ Sang hứa mang thức ăn lên nhà Trâm, chỉ cách chỗ Hoàng nằm khoảng 300 thước, Hoàng lật đật dậy rửa mặt đi một vòng khu đóng quân, nhắc nhở canh gác. Hoàng vừa quay lại ngồi gần mấy máy truyền tin, một người lính đưa Hoàng mảnh giấy nhỏ, viết vội vàng, “Anh, em ở nhà Trâm. Ký tên S“. Hoàng lấy chiếc mũ đi rừng đội lên đầu, dặn hờ người truyền tin, - Hoàng Mai có hỏi tôi, anh nói Tài người tài xế của Hoàng, xuống nhà ngày hôm qua, gọi tôi. Vừa nói Hoàng vừa chỉ tay về phía nhà của Trâm, sơn xanh, cửa sổ trắng, Hoàng cẩn thận đưa số nhà cho người lính, rồi bước vào nhà Trâm. Hai cô đã ở đó. Xe đạp của Sang, màu tím, xanh đang dựng ngay bên hiên nhà, Sang mặc đơn giản, quần Jean, áo sơ mi ngắn, thêm chiếc áo khoác ngoài. Hoàng hỏi, - Trâm, nhà em không có ai ở nhà ư ? Trâm cười, - Nhà em không có ai hết. Thường thì ba em về, nhưng hôm nay, vì Sang tới nên em về. Hoàng nhìn Sang, - Sao em tới sớm thế ? Sang vui vẻ, - Vậy là trễ lắm rồi, đáng lẽ sớm hơn nữa. Mấy bữa nay mất ngủ, biết anh đang hành quân tại đây, mỗi khi nghe một tiếng súng lớn em lại thót người. Đêm hôm qua, em lên gác thượng. Anh nhớ gác thượng nhà em không không ? Hoàng cười, - Sao không nhớ. Anh còn nhớ lần đầu tiên ngồi với em, trời sáng trăng lành lạnh. Anh và em phủ ngang người chiếc khăn len. Em cứ quàng tay ngang người anh, anh phải hất tay em ra hoài. Sang nói, cố ý cho Trâm nghe, - Anh nói không đúng rồi. Anh đòi lên gác thượng, rồi đòi… Nói tới đây Sang, nói thật nhỏ. Quàng vai em, đòi hôn em. Em đẩy ra, nhớ không ? - Anh nhớ ngược lại. Hoàng làm bộ ngơ ngác. Sang lấy tay ghì vai Hoàng xuống, - Anh nhớ khôn không à. Nhưng cũng không sao, thì em hôn anh, có sao đâu ? - Thì đâu có sao, có trăng thôi. Hoàng lại cười. Sang lại nghiêm mặt, ra vẻ trang trọng, - Mỗi lần nghe tiếng súng, em lại thầm cầu nguyện cho anh, cho lính của anh, không đi đâu hết. Đơn vị anh đóng ở đây hoài, để em gặp anh hoài. Hoàng nhìn Sang, - Anh cũng cầu nguyện, và mọi người dân của miền Nam đều cầu mong như vậy. Trâm ngắt ngang câu chuyện, nói với Sang, - Thôi, cô Sang ơi ! Ra phụ mang rau và giá sống lên bàn kẻo hủ tíu nguội hết rồi, ăn xong, chút nữa tôi phải đi công việc. Nhờ Sang, và anh Hoàng giữ nhà, tha hồ mà cầu, mong. Hai cô bạn thân dọn chén bát xong, cả ba kéo ghế ngồi, Sang nói, - Anh biết sáng nay em phải chờ mua hủ tíu thật sớm. Mấy ngày nay hàng quán đóng cửa hết trơn, em nôn muốn chết. Vừa nói Sang vừa lăng xăng sắp giá trụm và rau thơm lên bàn. Trâm nói, - Con Sang cho anh em mình ăn hủ tíu khô anh à. - Mấy ngày nay. Sang nói theo, hàng quán đóng cửa vì đánh nhau, nên em phải mua hủ tíu ngay cạnh nhà mình. Em vừa chờ, vừa hối, Mua cho anh 2 tô đó. Vừa nhìn mặt Hoàng, Sang hỏi, - Anh không ngủ nhiều hay sao mà cặp mắt sụp như vậy ? Hoàng thật tình, - Sao ngủ cho yên. Suốt đêm, lúc thức, lúc ngủ, thêm tiếng chó sủa tứ tung, anh phải thức giấc hoài, nhất là lại ngủ ngay tại Dalat, quê mình. Ngủ trong rừng vậy mà yên hơn, không có tiếng chó, tiếng gà. Trâm vừa kéo ghế ngồi vừa lắng nghe câu chuyện, thỉnh thoảng cũng góp ý, Trâm nói, - Sang à, hôm đầu tiên, lính anh Hoàng ở ngay nhà tao. Khi tao từ nơi lánh nạn Bùi Thị Xuân về, thấy hai ông lính, nằm ngay góc hè. Một ông ngồi cầm súng chăm chăm nhìn ra ngoài, tao hết hồn, đứng xớ rớ, không dám mở cửa. Đêm hôm trước, khi tao đi, cả phố đâu có bóng dáng người lính nào. Tao ngẩn ngơ, đứng ngay gần cửa, cầm chìa khóa mà run lập cập. Người lính hỏi tao, “Nhà cô hả ?” Tao dạ, rồi hỏi lại, “Em vào nhà em một chút thôi, được không ?” Người lính cười, “Nhà cô thì cô vào chứ. Rồi anh ta còn châm chọc. Cô đừng vào nhà người khác là được rồi.” Tao nghe không rõ, lập lại, “Không nhà em đây mà.” Nói vậy mà run, lúng túng mãi mới tra được chiếc chìa khóa vào cửa. Cũng chưa xong, tao mở cửa sau nhà, tính ra bể nước, lại hai ông lính nằm tuốt đàng sau, ngay gần cây thu đủ. Tao vội vàng đóng cửa, lật đật vào nhà, lấy gạo, quên cả chai nước mắm và gói đậu phụng, bước ra khỏi nhà. Tao cảm ơn anh lính. Anh ta cười, nói với người bạn, “Mấy cô gái Dalat sao hiền quá, về nhà mình mà khép nép, thấy muốn tội nghiệp”. Sang hỏi Trâm, - Sao mày không kêu tao liền ? - Kêu gì, lính nào cũng giống lính nào, biết có phải lính của anh mày đâu mà gọi. Sang hỏi dồn Trâm, - Mày không biết lính anh Hoàng mang bảng màu đỏ ư ? Trâm nhìn Hoàng, - Anh thấy người đẹp của anh chưa? Nó làm như ai cũng phải biết tiểu đoàn anh mang màu gì nữa. - Mày phải biết đi là vừa, rồi ra vẻ rành rọt. Biệt Động Quân ở Pleiku có 3 màu, anh Hoàng màu đỏ, 22 màu xanh, 23 màu tím. Sang cười. Sang hỏi Hoàng, - Anh về Dalat hôm nào ? Sao không báo cho em biết ngay ? Nếu con Trâm không thấy anh, chắc tới hôm nay, em vẵn nghĩ anh còn ở Pleiku. Hoàng chậm rãi, - Anh về tới phi trường Cam ly lúc 12 giờ khuya, đi họp tại Palace lúc 1 giờ, về tới xóm này lúc gần 5 giờ sáng. Trâm gặp mấy người lính của anh ngay sáng hôm đó. Anh quên khuấy là nhà Trâm ở đây. Nếu nhớ, chắc anh về ngủ ngay hè nhà Trâm rồi. Trâm nói, - Anh mà ngủ ngay nhà em, em giao nhà cho con Sang giữ, em ở Bùi Thị Xuân luôn. Sang nguýt Trâm, - Tao giữ nhà tới tối là cùng. Ở lại đây cả đêm, chắc không được với ông ba tao rồi. Trâm còn hỏi tiếp, - Anh đi bằng gì tới Dalat? Khi anh đi, anh có biết mình đi Dalat không ? Hoàng chưa trả lời, quay lại nhờ Sang pha cho một ly cà phê, rồi trả lời Trâm, - Anh vừa đánh xong ngay thành phố Pleiku, thì có lệnh đi tiếp, lần này ra phi trường chờ đi xa, anh phải đi máy bay sau cùng, chẳng biết đi đâu, cho tới khi máy đáp xuống phi trường Cam Ly, anh mới biết mình về Dalat. Sang nhìn Hoàng, - Đời lính như phim trinh thám vậy. Hôm qua biết anh đánh nhau ở đây, em càng lo hơn, mỗi tiếng súng lớn lại làm em sốt ruột, em cũng không ngủ được. Sang chép miệng. Ai mang chiến tranh tới làm gì, khổ ơi là khổ. Ly cà phê vừa pha xong, Sang đưa cho Hoàng. Sau khi uống một hớp nhỏ, mùi thơm ngạt ngào, Hoàng khen “cà phê ngon quá”. Sang hãnh diện, - Tất nhiên rồi, em pha mà không ngon thì ai pha ngon nữa. Tuy vậy, Sang cũng còn châm chọc. Nhưng chắc gì ngon hơn cà phê Dinh Điền, Pleiku phải không ? Với Trâm, Sang nói, - Anh Hoàng đi đâu cũng khen cà phê Dinh Điền ngon lắm, cô bán hàng đep lắm. Trâm về phe với Sang, - Em không tin rồi, cà phê Dalat ngon hơn. Còn cô Sang mà anh không khen thì khen ai nữa. Anh Hoàng không gallant chút nào hết. Vừa ăn vừa nói chuyện, hai cô bé vừa bàn chuyện chuẩn bị bữa trưa. Chợt tiếng gõ cửa, Tài hiện ra trước cửa. Khi Hoàng bước tới gần, Tài nói, - Alpha về Tiểu đoàn ngay, Hoàng Mai gọi. Hoàng Mai, tên danh hiệu truyền tin, Đại úy, khóa 16 võ bị, mới nhận tiểu đoàn được khoảng một tháng thì tiểu đoàn có lệnh đi Pleiku. Sang mặt tiu nghỉu, hỏi Hoàng, - Anh phải đi hả ? - Anh phải về tiểu đoàn, có lệnh. Hoàng nhìn Sang, hơi ái ngại, rồi dặn hờ. Anh về. Nếu không có gì, anh trở lại ngay. Nếu bận, anh sẽ cho người mang thư cho em biết. Sang bất đắc dĩ phải nghe, kéo Hoàng ngồi trên chiếc ghế, - Thì anh ngồi một chút nữa hãy đi. Trâm biết ý, an ủi, - Thôi mày để anh Hoàng đi. Anh đi đi, em và Sang chờ. Sang nắm tay Hoàng, theo ra cửa, dùng dằng không muốn buông tay. Hoàng biết ý, nói nhỏ, - Em vào nhà đi. Sang không để ý tới người lính, kéo vai Hoàng sát vào người mình, hôn nhẹ vào má Hoàng, nói như khóc, - Em luôn cầu nguyện cho anh. Hoàng hơi buồn, thẫn thờ bước ra cánh cổng, ngay dưới dàn hoa giấy màu tím. Hoàng bước chân vào căn nhà trống của trường Marie, căn nhà tạm dùng cho bộ chỉ huy, thì thấy Hoàng Mai, ngồi trên chiếc ghế, bên cạnh là Huấn, sĩ quan truyền tin. Sĩ quan ban Hai cũng có mặt. Đại úy Đàm hỏi ngay, - Cậu có rành khu vực Đại đội Hai của Trung úy Đa, và Đại đội Một, Trung úy Nguyên đóng quân không ? Hoàng nhanh nhẩu, - Rành chứ Hoàng Mai. Đại đội Hai đóng gần ngọn đồi nhỏ không tên cạnh nhà lầu chín triệu, và trường Đa Nghĩa. Đại đội Một đóng bên kia đường, song song với Đại đội Hai, nhìn xuống thung lũng, trồng rau, nhìn sang phía đông là trường Đa Thành. Hồi nhỏ tôi học lớp Tư, lớp Năm trường này. - Nhà lầu chín triệu, tên gì lạ vậy ? Đại úy Đàm cười. - Phía Bắc là dòng chúa Cứu Thế, còn phía Tây là làng Kim Thạch, nối liền về phi trường Cam Ly. Hoàng nói tiếp. Đại úy Đàm chậm rãi, - Ngọn đồi không tên không cao lắm, và ít cây, có thể phục kích được không ? - Ai phục kích? Hoàng hỏi. Mình phục kích thì không được, vì cạnh đường nhựa phía đông, và một xóm nhỏ, ít nhà, toàn vườn trồng rau, chạy cả cây số về phía tây. VC có thể dùng làm đường tiến sát, đưa quân vào ban đêm, nhưng không thể đi ban ngày, vì dân còn làm vườn và tưới rau. Hơn nữa, mình luôn có L19 bao vùng. Tôi không nghĩ chúng nó đưa quân vào ban ngày. Đại úy Đàm hỏi, - Hôm qua, Trung úy Đa có cho Trung đội nào lục soát ngọn đồi không tên này không ? Hoàng trả lời, - Có, mỗi ngày, trung úy Đa đều cho người lên, nhưng không thấy gì lạ cả. Hoàng nhìn Huấn, Huấn chỉ im lặng, cuối cùng, Đại úy Đàm nói, - Đại đội Hai vừa báo cáo, Trung đội lục soát ngọn đồi không tên, vừa bị phục kích, chết mất 6 người, tất cả còn nằm gần trên đỉnh đồi, chưa lấy được xác. Hoàng gục đầu xuống cánh tay. Sáu mạng người trên ngọn đồi, chẳng ai nghĩ là nguy hiểm, vì họ có thể nhìn thấy từ chân đồi, nếu có người lom khom, bò hay chạy. Chỉ trừ là bọn chúng lên đồi đào hố từ ban đêm, núp sẵn ở đây. Hoàng biết ngọn đồi này từ khi còn nhỏ. Đồi chỉ có 3 cây thông trơ trọi, cỏ trên đồi không cao tới mắt cá chân. Nhiều lần, Hoàng và bạn bè lên những hố nhỏ này chơi. Nhiều dân Dalat kể lại, những hố này do quân Nhật đào từ khi đang đánh nhau với quân Đồng Minh. Ai ngờ, hôm nay đồng đội Hoàng chết vì hàng loạt súng, mặt còn hướng lên đồi, khi sắp lên tới đỉnh đồi. Nghe Đại úy Đàm nói xong, Hoàng biết một ngày mới lại bắt đầu, chắc chắn, khó khăn hơn và không chừng nguy hiểm hơn. Tiểu đoàn sắp chiếm lại ngọn đồi đã mất. Mới hôm qua Hoàng và Huấn, vừa uống cà phê buổi chiều vừa nói chuyện ra phố Dalat, Huấn muốn ghé nhà Thủy Tạ. Hoàng thì muốn về thăm nhà, và ghé trường Bùi Thị Xuân, thăm vài gia đình còn ở đó, lánh nạn cộng sản. Họ ngủ ở trường về đêm, ban ngày về thăm nhà, thay quần áo, mang thêm thức ăn như Trâm. Nhiều người phải xuống vườn tưới rau. Khổ nhất là những người có vườn dâu tây đang rộ trái, hay mấy vườn hoa. Đường đi Sàigon bị đứt, hoa không biết bán cho ai. Thật khổ. Hoàng không ngờ, hôm nay lại không phải ngày hôm qua, như mình dự định. Đúng là tính trước bước không tới. Hoàng nhớ tới lời mình dặn Sang, lấy một miếng giấy viết cho Sang mấy chữ, “Sang, anh rất bận, không thể gặp em, hôm nay và có thể cả ngày mai, ngày mốt. Cảm ơn em và Trâm, bữa ăn sáng và cà phê ngon lắm, Tin anh đi, cà phê ngon hơn cà phê Dinh Điền Pleiku nhiều nhiều lắm, nhất là cô “Bé” pha cà phê đẹp và dễ thương hơn nhiều. Hẹn gặp em lại ngay khi công việc xong“. Hoàng gấp lá thư, giao cho Tài, vừa dặn, - Tài mang xuống căn nhà buổi sáng, đưa cho cô Sang. Nếu cô nói chờ thì chờ cô ta một chút. Nhớ không được trả lời, tôi bận việc gì. Tài vội vã mang cây súng trên vai đi về hướng nhà Trâm. Khoảng 15 phút sau, Tài trở lại, tay xách một giỏ nặng, đưa cho Hoàng một thư viết tay, “Anh, em muốn chờ anh ở nhà Trâm. Nếu được, anh viết cho em biết. Nếu không, nửa giờ sau em phải về. Chúc anh khỏe mạnh. Tiện có chút quà cho anh, chia cho mấy bạn anh ăn chung nhé. Em không có thì giờ mua sắm nhiều. Nhớ anh nhiều nhiều lắm. Trâm cũng chúc anh luôn mạnh. Cần gì ghé đưa thư cho Trâm, anh sẽ có ngay.“ Hoàng liếc nhìn giỏ đầy thức ăn lòng cảm thấy nao nao. Đại úy Đàm đang nói chuyện với Trung úy Quân, Đại đội trưởng Đại đội Một và cả Trung úy Đa, Đại đội Hai. Theo ý Đại úy Đàm, Đại đội Hai vẫn giữ vị trí đang nằm, kể cả mấy người lính còn chết, đào thêm hố để phòng thủ, không cho VC tiến xuống phia Bắc ngọn đồi không tên. Nếu có thể lấy lại xác chết, chuẩn bị tản thương bằng xe khi khu vực trường Đa Thành an toàn. Đại đội Một, chờ máy bay từ Phan Rang lên yểm trợ, cộng thêm pháo đội pháo binh của Mỹ yểm trợ trực tiếp, sẽ là nỗ lực chính tấn công, tái chiếm ngọn đồi không tên từ phia đông. Đại đội Hai giữ nhiệm vụ yểm trợ vì vừa bị phục kích. Ban lệnh xong, đại úy Đàm nói với Đại úy Bailey, cố vấn tiểu đoàn về kế hoạch tái chiếm ngọn đồi. Giọng tiếng Anh của đại úy Đàm rất chuẩn, không khó khăn khi cần phải nói kỹ về chiến thuật muốn xử dụng để tái chiếm ngọn đồi. Bailey hứa sẽ làm mọi cách để có máy bay và pháo binh, yểm trợ. Hoàng biết mình phải làm gì. Là ban 3 tiểu đoàn khá lâu, ngay từ khi còn ở tiểu đoàn 21, và sau này với thiếu tá Huân, Hoàng nhiều kinh nghiệm tham mưu trong công việc. Hoàng vẽ phóng đồ khu vực hành quân, vị trí bị phục kịch, mũi tên xanh chỉ hướng tấn công của Đại đội Một, nỗ lực chính từ phia đông, nỗ lực phụ và trừ bị từ phía Bắc, hướng máy bay Hoàng muốn Bailey hướng dẫn vào vùng. Máy bay Skyraider sẽ bay từ hướng Tây sang hướng Đông, và có thể dùng bom xăng đặc Napalm. L19 bao vùng từ phía bắc. Bailey lắng nghe và liên tục nói chuyện với nhóm cố vấn Tiểu khu và cố vấn Liên đoàn. Đại úy Đàm rất lo lắng vì quân số tham chiến của tiểu đoàn quá ít, nhất là Đại đội Một, hơn 50 lính, không có ai là Sĩ quan Trung đội trưởng, ngoại trừ Đại đội trưởng, Trung úy Quân, một Sĩ quan thâm niên của Tiểu đoàn, ăn nói nhỏ nhẹ, nhưng ít bạn bè. Hoàng biết quân số mỗi Đại đội trước tết rất đầy đủ, nhưng sau nhiều trận từ tết đến giờ, chết và bị thương làm Tiểu đoàn gần như bất khiển dụng, cần phải tái huấn luyện và bổ xung quân số. Sau một tiếng đồng hồ cho Đại đội Một chuẩn bị và pháo binh bắt đầu yểm trợ, phi tuần hai máy bay Skyraider lên vùng. L19 rời xa vùng hành quân, bay ngược lên hướng bắc, Đại đội Một bắt đầu tấn công. Qua tiếng máy C25, Hoàng và đại úy Đàm nghe tiếng súng nổ dòn, nghe cả tiếng súng VC bắn lại. Đại úy Đàm cho truyền tin vào máy nội bộ của Đại đội Một để nghe trung úy Quân điều động các Trung đội dưới quyền, thật tình, chẳng nghe gì giữa Trung đội và Đại đội. Mới đầu Hoàng nghĩ, truyền tin bị yếu, nên không thể nào nghe được, nhưng khi gọi Đại đội Hai, Trung úy Đa lên máy, nghe rất rõ. Hết đợt này tới đợt khác, hết pháo binh tới máy bay, không thấy kết quả gì, Đại úy Đàm không thể nào nói chuyện với trung úy Quân để trực tiếp ban lệnh thêm, chỉ có truyền tin trên máy. Một đợt máy bay lên vùng, lại một đợt tấn công không kết quả, Đại úy Đàm nói chuyện với Trung úy Đa, hỏi tình hình. Trung úy Đa nói, theo ông ta, lực lượng VC không nhiều. Nhưng không thanh toán mục tiêu trong ngày, ban đêm, chúng sẽ tăng viện thêm quân khiến rất khó tái chiếm ngọn đồi này. Hoàng hiểu khó khăn của Đại úy Đàm, vừa nhận Tiểu đoàn, nên Hoàng cố gắng hết mình, làm mọi việc nhất là an ninh phòng thủ vị trí Tiểu đoàn, mặc dù nhiệm vụ này của Đại úy Dzếnh, tiểu đoàn phó. Liên đoàn không có lực lượng nào để tăng phái cho Tiểu đoàn thanh toán mục tiêu, ngay cả phương tiện chuyên chở cũng không. Từ hai ngày nay, Đại đội Một, Đại đội Hai không có tái tiếp tế đạn và lương thực. Hai đường tiếp tế duy nhất cho hai Đại đội này đều không an toàn, vì không có lực lượng giữ đường, không có máy bay trực thăng vì mọi tỉnh đều có VC tấn công. Bailey báo cho Hoàng và Đại úy Đàm, - Một phi tuần 4 chiếc máy bay nữa sẽ thả bom xăng đặc. Hoàng báo cho Đại đội Một. Bốn máy bay thả bom khá chính xác, nhưng cả Hoàng, Đại úy Đàm và Bailey thất vọng. Không thấy người lính nào chạy lên chiếm được mục tiêu, không cả liên lạc. Bailey nói máy bay rời vùng, nếu muốn phải hai giờ đồng hồ nữa phi tuần mới yểm trợ tiếp. Hoàng kêu Tài mang mấy món ăn Sang gói sẵn ra ăn. Chàng thấy thương Sang. Đúng ra Sang có đủ điều kiện để sống sung sướng. Con một, nhà giàu, nhưng Sang nhất định chờ Hoàng. Sang tâm sự, - Mỗi người có một định mệnh. Em chưa nghĩ tới xa anh. Chừng nào tới hãy hay. Bây giờ thì cứ sống với những giây phút đợi chờ, hồi hộp khi nghe tiếng súng hành quân. Em vẫn thấy khi yêu lính, cuộc sống như phong phú thêm. Anh đừng bao giờ lo nghĩ gì cả. Sang luôn kết luận câu chuyện bằng một câu, - Khi nào em lấy chồng anh biết ngay. Nhưng em chắc không phải ngày mai, tuần sau, hay tháng sau đâu, vì em vẫn yêu anh. Chỉ sợ anh, nay đây, mai đó, không chừng anh lấy vợ không phải là em. Hoàng luôn gượng cười, làm gì có chuyện đó. Hai giờ chiều, trời Dalat thật đẹp đứng gió, nắng chói chang. Chiến tranh, súng đạn không làm Dalat xấu, chỉ thiếu bóng người qua lại. Đường xá vắng tanh, nhất là không có tiếng xe gắn máy, không có một chiếc xe hơi chạy trên đường, vì dân chúng dùng xe đạp cho dễ cất, dễ gửi. Sang lên nhà Trâm cũng bằng xe đạp, chở theo giỏ thức ăn tới, phân trần, - Em chẳng làm món gì cho anh cả, mọi thứ mua tại chợ hết. Cũng may còn có người làm, chứ không, chắc chỉ thăm anh, không quà không bánh. - Cần gì quà bánh, em là quá đủ rồi, Hoàng cười. - Anh nói xạo, anh thích mứt gừng hơn em. Vừa nói Sang vừa kéo Hoàng sát vào người, không để ý tới Trâm, vừa hôn nhẹ vào má Hoàng vừa nói, “Đúng không anh ?“ Đại úy Đàm gọi Hoàng, vừa cười vừa nói như giỡn, - Tôi cần Alpha mới vì mình phải chiếm lại mục tiêu trước khi trời tối. Nếu không đêm nay, tụi nó tăng quân lên ngọn đồi này, mình uổng công cả mấy ngày hôm nay, mà còn chết thêm nhiều quân nữa, Hoàng nói với đại úy Đàm. - Anh Quân đánh từ tết đến giờ cũng quá mệt mỏi, nhưng ai thay Đại đội Một ? - Cậu chứ ai nữa. Đại úy Đàm cười. Huấn đứng cạnh nhìn Hoàng lo lắng nhưng không dám hó hé gì. Công bình mà nói, không còn ai thay thế được nữa. Huấn, Sĩ quan truyền tin; trung úy Thông ban hai, chưa chỉ huy Đại đội bao giờ, nhìn đi nhìn lại, chỉ còn Hoàng. Hoàng chẳng buồn, cũng chẳng lo lắng gì. Quân đội mà, phải chấp hành lệnh. Đại úy Đàm nói, - Cậu nói với Bailey, mình cần một trực thăng để thay thế Đại đội trưởng ngay tại chiến trường. Tôi nói chuyện với Quân ngay. Khi xuống tới nơi, Quân lên trực thăng, máy bay sẽ bay thẳng về Liên Đoàn. Trên đó đang cần một phụ tá ban Ba, tiện thể lần này Quân lên đó cũng được. Tôi nói chuyện với Trung tá Dõng và thiếu tá Thi ngay bây giờ. Cậu muốn mang theo người lính nào không ? Hoàng suy nghĩ, “Bây giờ, mình bị ra trận đột ngột. Dù không muốn cũng phải đi. Nhưng mang theo một người lính tới chiến trường, lỡ không may người này chết, mình sẽ ân hận.” Hoàng kiên quyết, - Cảm ơn Hoàng Mai. Tôi đi một mình cũng được, thêm một người nữa, quân số cũng chẳng thay đổi gì, Đại úy Đàm không ép. Hoàng quay lại nhìn Tài và người nấu cơm cho Hoàng - Tài mang cho tôi chiếc ba lô, cây súng Colt 45, dây ba chạc và hai bộ đồ, cùng số đồ ăn cô Sang mới đưa. Sau khi tôi đi, hai anh nhập vào toán canh gác. Hai người lính lật đật chuẩn bị ba lô theo lời Hoàng dặn. Sau khi xong, cả hai cứ đứng xớ rớ bên Hoàng, tỏ vẻ lo lắng cho chàng. Chờ gần hai mươi phút, Bailey nói với Hoàng và Đại úy Đàm rằng ông ta sẽ lái xe đưa Hoàng ra sân vận động Dalat, ngay cạnh bờ hồ, theo Hoàng tới tận bãi đáp của Đại đội Một và đưa Trung úy Quân về Liên đoàn. Huấn, Sĩ quan truyền tin theo Hoàng ra chiếc xe jeep, chúc Hoàng may mắn, chiếm được mục tiêu, an toàn và trở về lại tiểu đoàn. Thật tình, Hoàng không buồn, không lo lắng, mà còn cảm thấy thích thú vì có dịp chiến đấu trực tiếp tại mặt trận. Chiếc ba lô nhẹ nhàng trên vai, dây ba chạc với súng colt, địa bàn trên cổ, Hoàng đi với Bailey và Hạ sĩ Mỹ mang máy liên lạc vào sân vận động. Trên đường Bailey luôn liên lạc với bộ chỉ huy, nhưng không nói với Hoàng câu nào. Khi Hoàng tới sân vận động Dalat, trực thăng cũng vừa đáp xuống. Tiếng máy bay làm Hoàng không nghe rõ Bailey nói. Hoàng hỏi phải làm gì. Cả hai người phi công và hai người Gun nhìn Hoàng ra dấu bằng hai ngón tay cái, chỉ lên trời. Hoàng hiểu ý người phi công, im lặng không nói. Trực thăng bay ngang hồ Xuân Hương. Lúc máy bay nghiêng một phía, Hoàng nhìn rõ khu chợ Hòa Bình, và lần đầu tiên thấy nhà Sang từ trên cao, hai cây thông thật lớn trước nhà, và con đường Duy Tân. Không biết Sang ở đâu, trong nhà hay đang đi mua thức ăn ? Hoàng khẽ gọi, “Sang ơi, em chúc anh may mắn, cầu nguyện cho anh nghe. Em có thể không bao giờ gặp mặt anh nữa đâu.” Hoàng thầm nói, bình tĩnh nhưng cũng thành thật, “Đời lính có bao nhiêu người lên máy bay xuống trận địa một mình, không có chọn lựa, với lệnh duy nhất, chiến thắng, chiếm lại mục tiêu hay gục ngã tại chiến trường.” Hoàng không bao giờ chuẩn bị cho hôm nay, và có lẽ, cũng không ai chuẩn bị cả, nhưng Hoàng phải chấp nhận vì chàng được huấn luyện như vậy. Bailey chỉ tay vào tấm bản đồ, vẽ đường bay của chiếc trực thăng cho Hoàng hiểu vì tiếng máy bay rất ồn. Chiếc trực thăng bay lên hướng Bắc, rồi vòng lại phía nam, và đáp ngay khi thấy bãi đáp xếp bằng tấm pano của đại đội Một. Từ trên cao, Hoàng nhìn thấy mục tiêu sắp chiếm. Khi Bailey chỉ ngón tay xuống mục tiêu, Hoàng gật đầu, ra dấu cho Bailey mình nhận ra mục tiêu. Thực tình, Hoàng đã lái xe ngang qua điểm này, chạy trên đường trải đá, chỉ không lên ngọn đồi mà thôi. Sau một vòng bay lớn, chiếc trực thăng lại bay theo hướng Bắc, Hoàng nhìn thấy trường Đa Thành, trường tiểu học Hoàng học hai năm trước khi vào trung học. Dĩ vãng thoáng qua như cuốn phim quay chậm, đâu cũng thân quen, đâu cũng gợi nhớ. Dòng Chúa Cứu Thế đang hiện ra ngay hướng 10 giờ của chiếc trực thăng. Máy bay tiếp tục bay thật xa, cuối cùng quay trở lại, xuống thấp trong khi Bailey liên lạc với đại đội Một. Trực thăng bay chậm chỉ cao hơn nóc nhà. Khi thấy tấm Pano màu hồng, với cách đáp rất điêu luyện, pilot đáp nhẹ nhàng ngay thung lũng giữa mặt đường. Hoàng nhảy xuống máy bay. Trung úy Quân, mặc chiếc quần ngụy trang, áo mayo, không ba lô, đưa Hoàng chiếc bản đồ, chỉ trên địa thế hai Trung đội ngay phía trái hướng bay, còn một Trung đội ngay gần chỗ máy bay, vừa nói cho Hoàng biết Đại đội chỉ còn 46 người, ngoài Hoàng không có một Sĩ quan nào khác. Trung úy Quân vừa nói xong, cũng vừa nghe tiếng “đề pa” súng cối VC về phía chiếc trực thăng. Hoàng la thật to cho Bailey, ra dấu cho trực thăng lên trời. Trung úy Quân nhảy vội lên máy bay, khi người phi công xoay máy bay 180 độ lên phía Bắc. Mấy phút sau trực thăng đã bay về hướng Dòng Chúa Cứu Thế. Hoàng cúi lom khom, mắt nhìn về phía bên phải, có mấy cây quì vàng, một tả ly thấp, đất đỏ. Một người lính chạy ra dẫn Hoàng vào tuyến của Trung đội chỉ huy, có 3 máy truyền tin và một Trung sĩ. Họ nằm sát cạnh đường. Hoàng vừa nằm vừa hỏi người Trung sĩ tình hình thế nào. Trung sĩ, quyền Trung đội trưởng, nói sơ qua cho Hoàng biết, - Trung đội còn khoảng 10 người. Hai Trung đội nằm phía Đông Nam con đường, cách chỗ đây khoảng 300 thước, ngay phía Đông mục tiêu. Còn hai Trung đội nữa, tổng số cả Đại đội 46 người, nếu kể Trung uý là 47. Hoàng im lặng, kêu truyền tin, truyền lệnh, - Anh cho tôi nói chuyện với thẩm quyền. Mười lăm phút trôi qua, Hoàng phải quyết định nhiều việc, không có nhiều lựạ chọn trong tình thế này, chỉ có một cách lý tưởng nhất là có thêm quân số, điều động về hướng Tây bắc và tấn công theo hai mũi xuống hướng Nam. Chàng chắc lưỡi, lầm bầm như ra lệnh cho chính mình, “Tapi”… Trong khi ngồi chờ hai Trung đội trưởng vào máy, Hoàng nhảy xuống chiếc hố hình chữ nhật sâu hơn đầu gối, trong khi người Trung đội trưởng và hai chiếc máy nhảy vào chiếc hố bên cạnh. Hoàng đảo mắt một vòng, coi toàn thể trận địa chung quanh. Phía bắc, nhìn ngay xuống dãy nhà tôn, khoảng hơn trăm thước, Hoàng buột miệng, - Trời, nhà Liên và Giàu, hai cô học trò nghịch ngợm như con trai của lớp Tư và Năm trường Đa Thành, ngồi dãy bàn trên trong lớp. Nhìn ra xa về phía Đông là quán tạp hóa của chú ba Tàu, Hoàng thường ghé uống nước lạnh bằng chiếc gáo dừa, và mua máy viên kẹo bi màu tím đỏ và mấy trái cà ná. Quay nhìn về phía mục tiêu, ngọn đồi thoai thoải ngay chỗ Hoàng ngồi, nhưng khi gần mục tiêu thì lại cao. Hoàng thấy mình có thể tiến sát tới đó và xung phong. Người truyền tin đưa Hoàng ống liên hợp, - Alpha, có các thẩm quyền trên máy. Hoàng chào mọi người rồi nói tên mình, vừa khôi hài, - Có ai không biết tên tôi không ? Mọi người đều cười, - Chào Alpha. Hoàng nói ngắn gọn, - Trung úy Nguyên đã nhận nhiệm vụ khác nên bàn giao Đại đội 1 cho tôi. Từ nay, tôi là cấp chỉ huy trực tiếp của các anh. Hoàng nhấn mạnh ý Hoàng Mai là đại đội 1 phải thanh toán mục tiêu ngay trong chiều nay. Pháo binh tại tiểu khu và máy bay từ Phan Rang sẽ lên yểm trợ tối đa, khi lệnh xung phong được ban ra thì cả đại đội sẽ xung phong vào mục tiêu với nhiệm vụ rõ ràng “Chiếm mục tiêu hay chết“. Hoàng thêm chi tiết, - Trung đội một và chỉ huy gần tôi sẽ nhận lệnh miệng của tôi, Trung sĩ quyền Trung đội trưởng Trung đội 1 sẽ giúp tôi kiểm soát và đôn đốc binh sĩ. Trung đội 3 và 4 ở phía Đông sẽ nhận lệnh qua máy và tiến theo chính diện từ Đông sang Tây. Khi chiếm được mục tiêu, Trung đội chỉ huy và Trung đội 1 sẽ ở lại mục tiêu, Trung đội 3 sẽ tràn xuống phía Tây phòng thủ, trung đội 4 sẽ xuống phía Nam, hướng nhà lầu chín triệu phòng thủ. Tôi sẽ ra lệnh kế tiếp khi cần thiết. Hoàng thấy phải nói thêm để họ hiểu mình biết rõ quân số và đạn dược của Đại đội và sự mệt mỏi của mọi người. Nhưng là lính binh chủng BĐQ, không ai được chối từ nhiệm vụ. Trước khi chấm dứt phần ban lệnh, Hoàng nói tiếp, - Mỗi người lính chỉ mang súng, dây đạn, bi đông nước, ba lô. Tất cả mọi thứ khác, kể cả cối 60 cũng gom và dấu lại. Sau chiến thắng, sẽ có người trở lại để mang về tuyến phòng thủ mới. Hoàng nhìn đồng hồ, bây giờ là 330. Hoàng ra lệnh tiếp, - Trung đội có 30 phút ban lệnh nội bộ, đói thì ăn vài miếng trước khi tấn công. Dấu ba lô, súng cối. Khoảng 10 phút nữa, pháo binh sẽ bắt đầu bắn vào mục tiêu, và Trung đội sẽ lên sát mục tiêu càng gần càng tốt. Chờ lệnh cuối cùng là xung phong. Hoàng báo cáo kế hoạch cho Hoàng Mai. Hoàng đã tiên liệu mọi việc nên khi vừa xuống bãi đáp và ngay khi còn trên máy bay chàng đã nói với Bailey xin Skyraider. Mấy phút sau, Bailey nói - Máy bay sẵn sàng vào vùng. Hai chiếc một lần, cách khoảng 10 phút. Có thể có 4 phi tuần. 2 chiếc ra, 2 chiếc khác sẽ vào, trong vòng 40 phút. Hoàng mừng rỡ, kể cả mấy người mang máy truyền tin cũng vui theo. Hoàng cẩn thận nói với tiểu đoàn, đừng cho máy bay vào khi còn pháo binh. Hoàng lên máy, hỏi lại lần chót. Mọi người sẵn sang. Hoàng lấy một cây Carbin M2, bỏ cây súng colt và dây ba chạc lại. Mấy người lính cạnh Hoàng nhìn chàng, im lặng, không nói. Nhưng qua ánh mắt họ, Hoàng hiểu, một chút thán phục, một chút kiêu hãnh về người chỉ huy. Giờ này, Hoàng cũng ở một điểm khởi hành như họ, hơn 10 ngưòi. Vài phút nữa đây, Hoàng cũng xung phong lên đồi như họ. Nào ai biết ai mất ai còn. Mọi việc không tiến hành như Hoàng dự tính. Pháo binh vừa chấm dứt, cánh quân của Hoàng khi chạy khi bò đã lên được đoạn. Tiếng đạn VC réo ngang đầu Hoàng, trong khi mấy trái súng cối bay qua chỗ Hoàng rớt dưới đường, khói trắng bay tỏa lên trời. Hoàng đã thấy mấy xác chết của lính Đại đội 2 ngay trước mặt. Phía Trung đội 3 và 4, không thấy một bóng người, theo dự trù, họ phải nằm trên đồi, ít nhất cũng chỉ cách mục tiêu khoảng 50 thước. Cho dù họ không bò, VC cũng không thấy họ vì chúng đứng dưới hố. Hoàng cầm máy gọi hai trung đội trưởng nói chuyện, Hoàng nói như hét, - Các anh đánh giặc miệng với tôi hả ? Họ ậm ừ. Hoàng kêu cây M79 tới gần, chỉ ngay hàng rào ngũ sắc, - Anh bắn về hướng đó cho tôi hai trái. Người lính lưỡng lự. Hoàng giật lấy cây súng, ngắm ngay phía trung đội 3 và 4, áng chừng không nguy hiểm lắm cho hai Trung đội này nhưng họ cũng đủ sợ để tiến thẳng về mục tiêu. “Tung.. tung…”, tiếng M 79 nổ, mọi người đều nghe. Truyền tin báo cáo, thẩm quyền xin đừng bắn để họ lên, Hoàng lại lên máy, - Các anh chạy lên cho tôi thấy. Quả thật Hoàng thấy họ chạy lên khỏi tả ly đất. Hoàng ra lệnh, - Tôi sẽ bắn pháo binh. Cả Đại đội sẽ tiến thêm cho gần mục tiêu. Khi tới chỗ gần nhất và đủ sức chạy vào mục tiêu thì ngừng lại, dàn hàng ngang, chờ lệnh. Hoàng gọi máy, nói chuyện với Hoàng Mai, xin pháo binh bắn cầm chừng phía Tây mục tiêu, rồi kéo lên phia Đông, để quân Hoàng lấy đội hình xung phong. Khi pháo binh bắt đầu bắn theo ý Hoàng, thì súng cối VC cũng nổ tới tấp mấy trái liền về phia họ. Một viên rơi ngay vào hố phía sau Hoàng làm một Hạ sĩ chết, một lính bị thương nặng. Hoàng nghe tiếng người lính kêu, - Alpha ơi, cứu em với. Hoàng cắn răng kh ông trả lời. Hoàng đã chạy qua xác mấy người lính Đại đội 2 chết buổi sáng. Phía đông báo cáo, họ không thể tiến sát hơn được nữa. Hoàng nhìn họ, rồi nhìn mấy người lính gần mình, ra lệnh, - Máy bay sẽ vào, mỗi lần hai chiếc. Khi thấy 2 chiếc sau cùng thả bom xong, là xung phong. Máy bay vào vùng. Hai chiếc đầu tiên lấy hướng từ phía Đông đông bắc xuống Tây nam. Bom lướt trên ngọn đồi chuồi theo hướng tây, tuy không giết được VC nhưng làm chúng hoảng hốt. L9 báo cáo, - VC bỏ chạy xuống đồi. Hoàng gọi Trung đội 3 và 4, cho biết và còn quả quyết để lấy tinh thần, - Tụi mình sẽ chiếm đồi, mà không mất thêm một ngượi lính nào hết. Hoàng nhìn lại lính mình, nó thật to. Các anh sẵn sàng, khi tôi hô xung phong là cùng chạy lên đồi Mọi người đều căng thẳng nhưng kiên quyết. Hai máy bay kế tiếp vào mục tiêu, cùng một hướng. Hoàng nghe tiếng AK bắn liên tục lên trời, phía Hoàng, và hai Trung đội 3, 4. Hoàng nhìn thấy rõ màu đất mới đào của mấy chiếc hầm VC. Từ chỗ này, nếu Hoàng đứng khum người, cũng có thể lãnh nguyên băng đạn của chúng. Chàng lại nói chuyện với Hoàng Mai. Đại úy Đàm cũng rất vui khi Hoàng kiên quyết chiếm mục tiêu sau phi tuần cuối cùng. Hoàng vừa nói chuyện, vừa nhìn về phía Thành phố. Dân Dalat cũng lạ, họ ngồi ngay trên tả ly đất, trồng cỏ của nhà thờ Tin Lành, đường Hàm Nghi, theo dõi trận đánh. Tuy mắt không nhìn rõ bóng người, những thân hình chạy qua chạy lại, Hoàng có thể hình dung mọi người dân đang theo dõi cuộc tấn công của Đại đội, như họ đang coi một cuốn phim sống, mà những diễn viên đang lấy hơi để chạy trên dưới 15 thước cuối cùng. Đối với nhiều người không may mắn sẽ là mười lăm bước cuối cùng của đời lính. Trong một khoảnh khắc, Hoàng nhớ tới Sang, tới gia đình, tới Trâm, nhớ tới bạn bè, tới Pleiku, Kontum, nhớ tới Biển Hồ, nhớ tới con đường đầy Phượng đỏ Kon Tum. Hoàng nhớ lại lời Sang, ”Mỗi lần nghe tiếng súng, em lại cầu nguyện cho anh, cho đơn vị anh được an lành. Ôi, ai mang chiến tranh về cho mọi người đều khổ ?” Sau khi đại úy Đàm báo cho biết phi tuần cuối cùng sẽ vào vùng, Hoàng cho lệnh mọi người bò thật sát mặt đất, – Khi thấy trái bom rời khỏi bụng máy bay, gần sát mục tiêu là bắn liên tục cho tới khi có thể thì xung phong. Khi hai trái bom rời khỏi bụng phi cơ, gần sát mục tiêu, Hoàng bắt đầu bóp cò liên tục, cả Trung đội bên cạnh Hoàng đều nổ súng, dòn dã. Sau tiếng bom nổ, và bụi tỏa đầy trời, Hoàng như một cái máy, miệng hô “xung phong”. Mọi người vừa tràn lên vừa hô “xung phong”. Vài giây sau Hoàng và mọi người đã chiếm ngọn đồi. Một tên VC dơ tay đầu hàng sau khi bóp băng đạn cuối cùng. Thật tàn nhẫn, nguyên băng đạn trúng ngay Nhung, người lính vác cây trung liên. Hoàng không kịp nói câu nào thì một loạt đạn của người lính chạy bên cạnh Nhung cũng ghim đầy vào ngực tên VC. Chiếc AK rớt ngay bên miệng hầm. Cả Đại đội đã nằm trên mục tiêu, ngọn đồi không tên. Hoàng thấy vỏn vẹn 7 xác VC. Phía tây mục tiêu, bọn chúng lấy nệm của dân chúng cho mấy tên lính bị thương nằm. Chúng đã bỏ lại trên 10 chiếc nệm đầy máu, và hai tên bị thương nặng. Hoàng cho lệnh không được bắn, chờ chuyển giao cho phòng 2 Tiểu khu. Khi người lính đưa máy, Hoàng vui vẻ báo cáo với Hoàng Mai, - Tôi đã chiếm mục tiêu. Đại úy Đàm vui vẻ. Trong lúc Hoàng nói chuyện, truyền tin nói bên tai, - Mình vừa lượm thêm hai B41. Họ vừa nói vừa cười. Tụi nó dựng hai B41 ngay trên bàn thờ, mới đầu trông như hai cây đèn cầy lớn. - Cậu cho lục soát thật kỹ, chuẩn bị đóng quân đêm. Ngày mai, tôi sẽ cho lệnh mới. Hoàng Mai dặn dò. Mấy phút sau, tiểu đoàn gọi máy, - Alpha cho thả khói màu vàng ngay trên đỉnh đồi. Hoàng cho mở trái khói vàng ngay gốc 3 cây thông nằm trơ trọi, trên trời, trong khi chiếc L 19 bay thật sát ngọn đồi, mấy người lính dơ tay ngoắc vẫy chào. Chiếc máy bay, vòng lại bay thật thấp, thả một trái khói màu xanh, rồi mất hút. Hoàng lại nhớ tới Sang. giờ này chắc Sang đang bận bịu nấu cơm chiều. Cô bé chắc lo lắm, vì từ trưa tới giờ, chỉ nghe tiếng bom và đạn, nhất là tiếng bom. Hoàng chắc lưỡi, “Dalat có bao giờ nghe tiếng bom như hôm nay. Sang chắc thấp tha thấp thỏm, đứng ngồi không yên ? Thật khổ cho những người trong tâm trạng như Sang, chẳng biết làm gì ngoại trừ, như Sang nói, “Em chỉ biết nguyện cầu”.” Đồi Bắc Tháng 2/2011.
Trang chủAnimeThịnh hànhMục lụcTrực tiếpĐăng nhập để xem nội dung liên Morioka là một bà cô NEET 30 tuổi. Sau khi cắt đứt bản thân khỏi hiện thực,cô đã bắt đầu chuyến đi tìm "cuộc sống hoàn hảo" và đã tìm thấy một trò chơi online hay "netoge." Tiếp theo mời các bạn theo dõi .Không được đăng tải lại nội dung khi chưa có sự cho phép của nhà sáng tạoNEETs 0 Người theo dõi 69 VideosĐề xuất cho bạnTất cảAnime2340234123412340244124012440244124315041244024432441244124412441243124012443Trang chủ>Net - Juu No Nasume Tập 1 Vietsub Chiến Hữu Của Tôi >Bình luận 13Nổi bật nhấtGần đâyNEETsNhà sáng tạo16/03/2022TopNội dung xoay quanh Moriko Morioka là một bà cô NEET 30 tuổi. Sau khi cắt đứt bản thân khỏi hiện thực,cô đã bắt đầu chuyến đi tìm "cuộc sống hoàn hảo" và đã tìm thấy một trò chơi online hay "netoge." Trong thế giới netoge, cô bắt đầu cuộc sống mới bằng một nhân vật nam, đẹp trai tên Hayashi. Chuyện tình bi hài của bà cô này ra sao muốn biết mời các theo dõi tiếp seri này V9Trả lờiBáo cáo bình luậnĐược thích bởi creatorNEETsNhà sáng tạo16/03/2022Bộ này theo yêu cầu tiếp nha . Xem xong nhớ để lại 1 like cho chủ thớt nha10Trả lờiBáo cáo bình luậnĐược thích bởi creatorNEETsNhà sáng tạo16/03/2022À quên share cho ae khác để cùng xem luôn nhá , thanks ae đồng râm V8Trả lờiBáo cáo bình luậnĐược thích bởi creator7Trả lờiBáo cáo bình luậnĐược thích bởi creator5Trả lờiBáo cáo bình luậnĐược thích bởi creator4Trả lờiBáo cáo bình luậnĐược thích bởi creatorbộ này hay ...rất hay ..lai nha mọi người2Trả lờiBáo cáo bình luậnĐược thích bởi creatorHóng ss2 xem ss1 3,4 lần mãi không chánvv1Trả lờiBáo cáo bình luậnĐược thích bởi creatorKhông có gì nữa
Trường Quân Y Chỉ Huy Trưởng Trường Quân Y Y Sĩ Đại Tá Hoàng Cơ Lân Kỷ Niệm của tôi ở trường Quân Y là được tham dự hai buổi chào cờ, vào sáng thứ Hai mỗi hình ảnh Đại Tá Hoàng Cơ Lân Quân phục thẳng tắp, beret đỏ, người to cao đẹp, rõ nétoai hung, đi duyệt đoàn quân là tôi thích, khoái chí, và say mê! Vì tình nguyện nhập ngũ, nên chưa có khóa học quân sự. Trưởng Khối Học Vụ Trường Quân Y năm1973, khi tôi vào lính là Thiếu Tá Tín Lê Trọng Tín thì phải, sau 75 ông ta ở Liberty, Kansas City-Missouri chỉ định tôi dạy mấy lớp CC2 Hạ Sĩ Quan Quân Y. Hình tác giả bài viết khi mới đến trường Quân Y Trung Tâm Y Khoa Không Quân Tân Sơn NhứtSau 2 tuần ở Trường Quân Y, tôi được tăng phái cho Trung Tâm Y Khoa Không Quân – Tân Sơn Nhứt.TTYKKQ-TSN. Ở Tân Sơn Nhứt, Ngành Quân Y có 3 đơn vị Tôi chỉ biết đại khái, vì tôi là lính tăngphái nên không biết nhiều và cũng không muốn tìm hiểu thêm nhiều vì rất phức tạp, và cũng để giớihạn trong chuyện tôi kể về những kỷ niệm của tôi ở Trung Tâm Y Khoa Không Quân-Tân Sơn Nhứt. Hành Chánh Quân Y Không Quân Sĩ Đại Tá Đỗ Xuân Giụ Phụ Tá Quân Y Không QuânBệnh Xá Sư Đoàn V Không Quân Chỉ Huy Trưởng Y Sĩ Thiếu Tá Cường tôi quên họ Trung Tâm Y Khoa Không Quân gần trại Nhảy Dù Hoàng Hoa Thám Chỉ Huy Trưởng Y Sĩ Trung Tá Vũ Hữu BaoChỉ Huy Phó Y Sĩ Trung Tá Vũ Xuân BôiTrung Tâm Y Khoa Không Quân gồm 4 khối Khối Giám Định để khám bệnh cho mấy ông Pilots, tiếp viên hàng không… Thiếu Tá Phạm GiaLữ chuyên về nhãn khoa Ophthalmologist. Người cao dong dãi, đẹp, nói oang oang. Sau khi ditản 1975 ông định cư ở California. Trong thời gian này tôi ở Kansas City-Kansas nên chưa bao giờgặp lại, có lẽ ông đã mất. Những quân nhân muốn được tuyển chọn vào Không Quân sợ BS Lữđánh rớt về Tiếp LiệuKhối Hành ChánhKhối Chuyên Khoa- Bệnh Viện để chửa bệnh Phòng Cấp Cứu, Khu Nha Khoa, Phòng Tiểu Giải Phẩu tôi hay lợi dụng nơi này để cắt da quy đầu circumcision, cột ống dẫntinh vasectomy, removed sebaceous cyst, ganglion, và làm đẹp cho các y tá, các quân nhântôi quen biết. Những công việc này tuy có vẻ đơn giản, tiểu giải phẩu, nhưng cần nhiều kinhnghiệm. Nếu không, những cyst, những ganglion đã được removed sẽ mọc trở lại sau mộtthời gian ngắn, và có thể bị hematoma, atrophy of testicle sau khi làm vasectomy. CircumcisionTuy là một minor surgery, nhưng đây là một nghệ thuật cắt da quy đầu cho người lớn. Khicòn nhỏ khoảng 12 tuổi tôi thấy ở bệnh viện Huế có nhiều người không biết là y tá hay bácsĩ cắt da quy đầu bằng cách dùng 2 straight forceps kẹp 2 bên prepuce foreskin kéo lên khỏiglans rồi cắt ngang khâu lại. Cắt như vậy không có cái gì gọi là nghệ thuật giải phẫu cả. Có họcmới biết, không học làm sao biết. Khi tôi là một quân y sĩ, làm circumcision, vasectomy tôiđược bạn bè đải bia, rượu cổ xanh, cổ đỏ nhậu nhẹt liên miên! VasectomyĐể giới hạn dân số ở Bombay-Ấn Độ 4 triệu người Dr. Datta Pai tìm cách cột ống dẫn tinhvasectomy năm 1960 Không có cá sperm nhưng nước seminal fluid vẫn nếu làm vasectomy không tinh tế, khéo tay có thể đưa đến hematoma ở scrotum, teoluôn hòn dái testicle atrophy. Vì vậy phải luôn luôn nhớ 1 trong 3 đức tính của người làmphẩu thuật surgeon lady’s hands!Một chút kinh nghiệm về Ganglion và Sebaceous muốn ghi lại đây chút kinh nghiệm của một người chuyên về giải phẩu chỉnh Cyst mọc từ tendon sheet, nên khi remove ganglion cyst phải cắt excise mộtphần của tendon sheet, và nhớ chích glucocorticoids vào tendon sheet, trước khi khâu không, ganglion cyst sẽ mọc trở lại sau vài remove sebaceous cyst nhớ phải remove totally capsule của nó. Có những người “tấptểnh người đi, tớ cũng đi…”, nhiều khi vụng về làm rách capsule của nó, chất sebaceoussubstance có màu đen nhuyễn như bùn sebum chảy ra, có mùi hôi thối… họ, bópsebaceous cyst cho chất này chảy ra, tưởng hết, rồi khâu da lại. 100%, cyst sẽ mọc lại sau vàituần-hay vài tháng. Nếu capsule của cyst bị vỡ, dùng mosquito bên tay trái kẹp đầucapsule của nó, tay phải dùng curved mosquito từ từ tách nó ra, lấy cho hết những ngườithuận tay trái cầm mosquito ngược lại. “Nhổ cỏ, nhổ tận góc!” Một gợi ý khác nên dùnginstrument “Stainless Germany”Chút kinh nghiệm ví dụ một cyst có đường kính – 2 cm, không cần làm 2 incisions >2 cmxung quanh cyst mà chỉ làm 1 incision ngay trên, hay một bên của cyst one incision onlyvào khoảng 1cm, dùng curved or straight mosquito forceps, skin kooks, curved scissors… từtừ tách hoàn toàn caspule của nó và kéo toàn bộ ra ngoài, khâu da và subcutaneous tissuekín lại. Sebaceous Cyst không bao giờ trở lại! Phòng Giải Phẩu Y Sĩ Thiếu Tá Vũ Tiến Thông – Trưởng Phòng. Phòng Gây Mê Y Sĩ Đại Úy Đặng Đông Mỹ – Trưởng Phòng. Trại Ngoại khoa Y Sĩ Thiếu Tá Vũ Tiến Thông trưởng trại, Y Sĩ Đại Úy Bùi Xuân Mẫn người tocao như Từ Hải, vai 5 tấc rộng, lưng 10 thước cao, có dáng đi hơi nghiêng nghiêng phụ là Y Sĩ Giải Phẩu tăng phái cho Trung Tâm Y Khoa Không Quân, nên rất gần gũi với ThiếuTá Vũ Tiến Thông, Đại Úy Bùi Xuân Mẫn, Đại Úy Đặng Đông Mỹ. Trại Nội Khoa Y Sĩ Đại Úy Đoàn Lân anh ruột của BS Đoàn Yến, YK-Huế khóa 1 trưởng trại, YSĩ Đại Úy Nguyễn Dương phụ tá. Phòng Quang Tuyến Y Sĩ Đại Úy Đào Hữu Lân, trưởng phòng. Ông ta có phòng mạch ởđường Huỳnh Quang Tiên, gần nhà tôi, nên thỉnh thoảng tôi có ghé thăm, chuyện trò. Phòng Cấp Cứu là nơi tôi hay ghé vui chơi với toán y tá cấp cứu, toán y tá xe cứu thương,khi rảnh rỗi, lúc chiều về. Phòng Dược Liệu, Xin kể một vài câu chuyện… khi tôi làm việc ở Trung Tâm Y Khoa Tân Sơn Nhứt, năm1973Ngày đầu làm việc ở trại ngọai khoa, bệnh nhân khá đông…, tôi gặp Đại Úy Ngô Ngọc Châu NNC,có lẽ ông là bệnh nhân có cấp bậc cao nhất trong giai đọan này. Ông bị sưng khớp xương đầu gối vìtai nạn xe Vespa. Ông đi nắn gân xoa bóp, ở Chợ Lớn với ông thầy Cường. Đầu gối càng sưng, càngđau thêm. Tôi chửa cho ông lành bệnh, từ đó ông ta và tôi quen thân nhau. Đại Úy NNC là pilotC 130, khi tôi có phép về Huế thăm gia đình, tôi điện thoại cho ông, trên đường đi vào Tân SơnNhứt, ông lái xe Vespa ghé đón tôi ở Nhà Thờ Ba Chuông, góc Huỳnh Quang Tiên. Giấy tờ liên quanđến chuyến bay, ông lo hết, cả chuyến đi, chuyến về ông gọi điện thoại lòng vòng là mọi chuyệnxong xuôi, ông đưa tôi lên phi cơ. Khi trở lại Sài Gòn, tôi mua ít nem, chả, tré, mè xững Huế tặngông…. …Sáng 28 tháng 4, 1975 Tôi vào tá túc ở Trung Tâm Y Khoa Không Quân chuyện lòng vòng, quý vịđọc hồi sau sẽ rõ… Chiều 28 tháng 4, 75 Trung Úy Nguyễn Thành Trung dội bom, Tân Sơn NhứtTSN… Ở Trung Tâm Y khoa TSN, lúc này chỉ mình tôi, tôi lo cấp cứu những bệnh nhân nhẹ như gãyxương, rách da laceration, trật khớp dislocation và tải thương những quân nhân bị thương nặnglòi ruột…, phỏng cháy nặng đi Bệnh Viện Cộng 29 tháng 4, 1975 Không Quân, Quân Lực VNCH, được lệnh di tản lúc sáng. Đại Úy NNChâu giúp đưa tôi đi Utapao-Thái Lan, trên chuyến C130 thứ hai của KQ rời khỏi VN. Đến Utapao, tôicó lập một trạm y tế nhỏ để phát thuốc ho hen cảm cúm, tiêu chảy, nước uống, thuốc hút sau, tôi gặp Y Sĩ Trung Tá Vũ Tiến Thông lúc này ông đã thăng cấp rồi, và phu nhân BS Vân. Cònnhững Y Sĩ của Trung Tâm Y Khoa Tân Sơn Nhứt khác hình như họ không đi Utapao, Thái Lan. Nhưngđa số bây giờ, họ đang hành nghề Y Khoa tại Dallas, TX *** Người bệnh thứ hai tôi gặp ở Y Khoa Không Quân TSN là một binh nhì, trật khớp xương cùi chỏ, bênmặt right elbow do té xe Honda. Cậu này khoảng 18, 20 tuổi, nằm ở trại ngoại khoa hơn 2 tuần,đầu xương quay radial head lòi ra phía sau posterior dislocation of the right elbow. Cậu mang cáilong arm sling vòng qua vai, cổ. Cùi chỏ gấp 90 mươi độ. Máu huyết ở bàn tay, cổ tay lưu thông ngón tay, cổ tay wrist di chuyển bình thường range of motion ROM normal. Bệnh nhânkhông còn đau đớn muốn giải phẫu sửa lại khớp xương cùi chỏ. Tôi trình bày cách thức tôi sẽ làm, cho hội đồng YKhoa nghe. Nhưng theo thủ tục, các BS ở đây phải gởi đi Bệnh Viện Cộng Hòa xin ý kiến secondopinion.Trong khi chờ đợi khóa học quân sự, tôi nghe tin đồn Trung Tá Y Sĩ Trưởng Giải Phẩu Chỉnh Hình củaBệnh Viện Cộng Hòa BVCH là VC xin lỗi không phải như tên ai đó cũng viết tắt VC. Vì ở BVCH cóquá nhiều thương bệnh nhân bị cắt bỏ cánh tay, cẳng chân như cố tình làm giảm bớt tiềm năngchiến đấu của Quân Lực VNCH. Thật ra nhiểm trùng xương Osteomyelitis rất khó chửa vì xương ít được blood supply như ở ruột,tử cung, vú nếu chỉ chữa bằng Trụ sinh uống, chích bắp thịt IM, hay qua IV không mấyhiệu thương nhiều khi có cả rác rến, bùn lầy, phân trâu bò, dẻ rách của áo quần mục nát trong đó…Nhiều khi gặp trời mưa, sương mù, chiến trận kéo dài, tải thương không kịp làm nhiểm trùng nặngthêm, nên cách dể nhất là cắt bỏ amputation. Còn muốn chữa thì rất khó khăn, vì phải lấy hếtphần hoại tử xương remove necrotic bone and tissue, phải biết cách làm irrigation với trụ sinhnhỏ giọt trên khúc xương bị nhiểm trùng, và IV antibiotic perfusion cho toàn cơ thể…Nhiêu khê và mất công, tốn nhiều thì giờ, tiền bạc chỉ để săn sóc cho một bệnh nhân. Giường bệnh lại hạn chuyện thiên hạ đồn có lẽ không đúng, hay chỉ đúng một phần vì họ không chuyên vềreconstructive orthopaedic orthopedic. Họ chỉ chuyên về traumato orthopaedic trên toàn quốcVNCH dân y và quân y, chứ không phải chỉ Quân Y viện mà bệnh nhân được chở đi BVCH xin ý kiến trở về, tôi nhận được chỉ thị của Trung Tá…., TrưởngKhối Chỉn Hình “cắt bỏ đầu xương quay excision of radial head, đăng bột”. Tôi không bằng lòng vớiđề nghị này. Lại một lần nữa, tôi xin mổ để sửa lại annular ligament đã bị đứt rách hơn 2 tuần. Khibị trật khớp xương nên làm emergency closed reduction trong 8—> 12 hrs, tốt nhất < 6 hrs. Nếukhông, những ligament bị căng quá lâu, sẽ đứt rách, và khớp xương sẽ dính lại ở một vị trí khôngđúng chổ của nó; để lâu hơn, đầu xương có thể bị necrotic xương chết.Tái tạo lại annular ligament Nghe có vẻ mới lạ và mơ hồ!Vì xưa nay, người ta chỉ biết BS Giải Phẩu Chỉnh hình orthopaedic surgeon chỉ để đóng đinh, bắtvít, kéo xương, đăng bột mà thôi! Traumato Orthopaedic, cũng như mấy ông thợ mộc carpentercũng cưa, cũng khoan, cũng đóng đinh, bắt vít….Chỉ khác một điều là gỗ không chảy máu.“an orthopaedic surgeon is a carpenter but wood does not bleed” Vả lại, tôi là người lính mới tọ tè,tăng phái cho Tung Tâm Y Khoa Không Quân, mang lon Trung Úy hơn 2 tuần, nhưng chưa thụ huấnquân sự ngày nào!Nhưng với một ý chí và giọng điệu đầy thuyết phục của tôi, hội đồng y khoa cũng bằng lòng cho tôilên ca mổ. Y Sĩ gây mê là Đại Úy Đặng Đông Mỹ Nghe tin BS Đ. Đ. Mỹ qua Hoa Kỳ sau 1980.Tôi mổ bệnh nhân với 2 y tá phụ giúp một phụ tôi lo banh separation, lo kéo traction, thấm máuhemostasis…, một y tá khác lo khay dụng cụ y khoa cưa saw, búa mallet, đục chisels, dao kéoblades, kim chỉ chromic, nylon… Y Sĩ Đại Úy Bùi Xuân Mẫn đứng quan sát, sẽ phải tham dự nếu cótrục trặc gì trong ca mổ. Tôi mổ ca này dựa vào sách Campell’s Reconstructive Orthopaedic nhân được chuyền nước biển với trụ sinh nhỏ giọt. Bắp đùi bên mặt right thigh, right armand right forearm được cạo lông, rửa sạch với phisohex, betadine solution, alcohol và được bọc lạivới steri-drape lớn. Tôi mổ ở bắp đùi bên mặt trước right thigh để lấy một dải fascia lata 1/2 x 5 inches 13cm dài, rồi bỏ vào trong một metal cup đựng normal saline NS. Vết thương ở bắpđùi bên phải được cầm máu, khâu vá, băng bó cẩn thận, và dùng drape vô trùng bọc lại. Sau đó, tôi mổ ở cùi chỏ phía bên mặt Right elbow. Làm lateral incision từ R arm đến Rforearm khoảng 5 inches 13 cm. R radial head lộ ra exposed, annular ligament bị đứt ráchđược cắt bỏ sạch sẽ. Vết thương được rửa sạch irrigation với NS. Đưa radial head về vị trícũ của nó tiếp giáp với cubital process. Tôi khoan một lổ ngang drill a hole transversely đường kính khoảng 1 cm ở cubital process. Rồi đưa dải fascia lata lấy ở trên xuyên qua lổ ởcubital process vừa mới khoan, làm lại annular ligament mới, xung quanh đầu xương quay,không căng quá, rồi khâu 2 đầu fascia lại với nhau. Vết thương được cầm máu, rửa sạch irrigation, khâu lại, và băng bó. Sau đó đăng bột, long armcast applied, cùi chỏ gấp flexion 90 độ, forearm in neutral rotation không supination, khôngpronation.Antibiotics vẫn tiếp tục nhỏ giọt 24 hours nhân được chuyển về phòng hồi sinh Bệnh nhân hồi phục nhanh, mấy ngón tay cử động bìnhthường, máu huyết lưu thông tốt. Không nóng sốt, bệnh nhân được chỉ dẩn cách co duổi mấy ngóntay, tập xoa bóp trái banh tennis ngày hôm sau và tiếp tục khi về nhân xuất viện với một long arm sling như thường lệ, hẹn một tuần tái khám, cắt chỉ, thaybăng…Khi trở lại thay băng, bệnh nhân kể chuyện bà chị nghe nó nói “đi mổ”, tưởng là mổ ở cùi chỏelbow, vì thường ngày thấy nó mang sling nơi tay vì nó bị trật khớp xương cùi chỏ thì quen mắt,biết rồi. Nay thấy băng ở chân, một đường băng dài nên bà quá ngạc nhiên hỏi“bộ ông bác sĩ của mày khùng hả? mày đau trên tay sao ông ta lại mổ dưới chân?” *** Thỉnh thoảng tôi được xe Hồng Thập Tự chở đi khám bệnh ngoại chẩn ở SĐ 5 KQ Tân Sơn Nhứt vàSĐ 3 KQ, Biên Hòa. Ở SĐ 3 KQ, tôi gặp Y Sĩ Thiếu Tá Nguyễn Bửu, em ruột GS Nguyễn Hữu người làmrạng danh YK Việt Nam ở Paris. Bác Sĩ Bửu người tầm thước đẹp, không mập và bệ phệ như GSNguyễn Hữu, ông thường mặc đồ bay, trông đẹp, có râu mép, có nét tài tử. Tôi thích những hìnhảnh này ở Không Quân! *** Một hôm bà Trung Tá Hạnh Nhơn Chỉ Huy Trưởng Nữ Quân Nhân Không Quân đưa cậucon trai khoảng 12 tuổi vào vì bị gảy xương cánh tay Forearm Fx Tôi đóng đinh bắt plate cho Tá Hạnh Nhơn là người Huế, tôi cũng nói trọ trẹ nên dể quen thân với bà như người nhà. Bàcòn trẻ, ngày xưa là huynh trưởng Hướng Đạo, đúng ra tôi gọi bà bằng chị như một hướng đạo tôi cũng quen thân với cháu bà, một Đ/U không Quân, không phi hành, nên tôi gọi bà bằngCô như em của ba tôi, ba tôi cũng là lính, như một gia đình quân nhân. *** Một bệnh nhân khác, một Thượng Sĩ thuộc Sư Đoàn IV không Quân, khoảng 30 tuổi…chuyển đếnTrung Tâm Y Khoa Tân Sơn Nhứt từ bệnh xá SĐ 4 Không Quân, Bình Thủy-Cần Thơ. Ông này thấp, điđứng nói chuyện vui vẻ, bình thường. Nhưng trên đầu mất một một miếng xương sọ và tóc 5x 8 cmphía bên trái, vùng parietal. Nhìn thấy não dura mater bên ta kể chuyện do một tai nạn máy bay Ông ta ngồi trên chiếc L19 đi về Cần Thơ. Mấy ông pilottrên L19 chuyện trò vui vẻ với mấy ông bạn pilot trên chiếc Trực Thăng cũng cùng bay về Cần L19 nói với Ông Trực Thăng mày bay như rùa bò. Ông Trực Thăng nói lại, tau bay như rùa bò,nhưng tau đang rửa chân trên dòng sông, mày làm được như tau không? Ông L19 trả lời chuyệnnhỏ, mày coi đây….. Rồi ông ta hạ xuống, bay sát mặt sông. Không may, chiếc L 19 đâm sâu xuốngnước. Ông bệnh nhân của tôi bất tỉnh, mất miếng xương đầu, máu chảy xối xả. Bệnh nhân được chởvề Bệnh Viện Cộng Hòa BVCH cấp cứu. Sau những ngày dài ở BVCH, ông được xuất viện về TrungTâm YK Tân Sơn Nhứt để follow up, rồi chuyển về bệnh xá SĐ 4 KQ Bình Thủy, Cần Thơ. Thỉnhthoảng được gởi lên Trung Tâm Y Khoa KQ-Tân Sơn Nhứt tái khám. Ông này bị mất da đầu và xươngsọ của một phần parietal bone. Xương đầu skull gồm 3 phần External table Diploe Internal tableDưới xương đầu là Meninges, gồm 3 màng Dura mater màng cứng Arachnoid mater màng nhệnSubarachnoid space, trong phần này có động mạch và tỉnh mạch Pia mater màng nuôiTôi cũng xin giải phẩu để tái tạo lại xương đầu, để khỏi nhìn thấy màng não dura mater bên nhân cũng được gởi đi xin 2 nd opinon…Cuối cùng, tôi mổ ca này. Y Sĩ gây mê, Đại Úy Đặng nhân được cạo tóc và scrubed như thường lệ quá nữa phần đầu bên trái. IV antibiotic nhỏgiọt. Glucocorticoids chích thịt IM để ngăn ngừa màng não bị sưng trong khi giải phẩu. Tôi dùngelectric drill khoan 4 lổ qua xương đầu, rồi dùng dây cưa Gigli saw wire để cưa, lấy phần ngoàicùng của xương đầu external table vùng parietal 5 x 8 cm. Quay phần xương đầu vừa lấy ra để chekín phần xương đầu vùng parietal đã bị mất, làm như kiểu rotation flap graft. Tôi dùng electric drillkhoan thêm 2 lổ nữa ở parietal bone. Kiểm soát chảy máu, dùng chromic 1 khâu kín lại nhữngmảnh xương với nhau. Bôi antibiotic ointment xung quanh xương vừa ghép, vết thương được băngbó cẩn thận. Bệnh nhân được chuyển về phòng hồi sinh…Bệnh nhân hồi phục nhanh chóng, tỉnh táo X 3, nói cười vui vẻ, không nóng sốt. Chỉ khác một điều làphần dura mater được che kín, không còn thấy phần não bộ bên trong. Thay băng hằng ngày, làmirritation chổ xương được ghép để granulation tissue của xương mọc nhanh hơn. *** Cắt ruột thừa appendectomy Khi tôi học Y Khoa Huế năm thứ hai, nghe mấy vị khóa đàn anh nói“Mỗ ruột thừa dể nhất, mà cũng khó nhất”. Thật sự khi nào cũng dể, nếu mình đã quen mỗ bụng laparotomy cho bệnh nhân để cắt bao tửgastrectomy, cắt tử cung hysterectomy, lấy con vì mẹ sinh khó cesarean section, là khi BS Tê Mê chưa làm cho ruột non small intestine xẹp lại mà vẫn còn phềnh lênbloated, bulgy. Mình đè chổ này, ruột non phần Ilium dài mét lại phềnh lên ở chổ khác quavết mỗ nhỏ khoảng 5- 7cm ở vùng McBurney; vì vậy không thể tìm ruột thừa appendix được. Nếumình nói BS Tê Mê cho thuốc để ruột non xẹp lại, thì tìm ruột thừa không khó, cho dù là nhớ ruột già cố định, ruột non bềnh bồng gồm Duodenum dài 25 cm, Jejunum dài mét vàIleum dài mét. Tổng cộng ruột non dài khoảng 6m và 25 cm. Cách nhớ Don’t Jump InDuodenum, Jejunum và Ileum. Tôi cũng đã gặp một lần ở Trung Tâm Y Khoa Không Quân TSN. Cái gì cắt vất đi cũng dể, Ví dụ khi ruột thừa bị sưng appendicitis cắt ruột thừa vất đi. Tử cung bịung thư, cắt tử cung vất đi hysterectomy… như cành cây hoa đào bị khô héo vì bị sùng sâuăn, chặt vất đi, đã là người từng cầm dao, kéo, ai làm cũng nếu chịu thức khuya dậy sớm, chịu bắt sâu, ghép cành, vun xới cho cành hoa đào nở trămhoa ngàn cánh, mà đừng vất nó đi thì rất khó khăn vất vả, và đòi hỏi nhiều tinh tế về chuyên môn vàthời gian. Đó là Reconstructive Orthopaedic tóm lại Một BS chuyên về Mổ Xẻ General surgeon cần luyện tập nhiều, và biết về cơ thể họcanatomy nhiều để cắt bỏ vất đi những phần cơ thể bị hư hỏng…; nhưng không khó và công phubằng một BS chuyên về tái tạo lại một phần cơ thể không bình thường, để trở nên gần như bìnhthường, hay bình thường trở lại. Ví dụ Như một bịnh nhân bị cerebral palsy CP đi 2 chân chéo nhau như cái kéo scissors gait thìkhông thể cắt 2 chân bịnh nhân vất đi mà phải tái tạo lại dáng đi bình thường cho bịnh nhân,đòi hỏi nhiều công phu và hiểu biết nhiều hơn và chi tiết hơn về anatomy. Phải biết và tìmcho ra obturactor nerve nằm ở đâu rồi làm neurectomy of anterior branch of the obturatornerve …, làm physical therapy sau khi mổ …nhiêu khê và phức tạp…! Ở Mỹ đến thế kỷ 21 này,vẫn còn nhiều trẻ em bị CP với dáng đi scissors gait! Một ví dụ đơn sơ khác như khi release Carpal Tunnel Syndrome nếu không thuộc anatomynhiều, đôi bàn tay của người giải phẩu không nhẹ nhàng lady’s hands, họ có thể làm đứtnhánh recurrent branch của median nerve, đưa đến mất chức năng của ngón tay cái loss function of the thumb. Ba đức tính cần cho một BS Giải Phẩu Lion’s Heart can đảm, vững tin Eagle’s eyes quan sát tỉ mỉ, tường tận Lady’s Hands nhẹ nhàng, khéo tay *** Một bệnh nhân khác Ông này là Đại Úy Trưởng phòng Tiếp Liệu Không Quân-Biên Hòa, cùngHọ Nguyễn Đăng với tôi, nhưng ông này người Bắc, tôi quên tên, chỉ nhớ họ. Tôi mổ trĩ nội-ngoại cho ông ta. Kết quả tốt đẹp, lần tái khám cuối cùng Ông tặng tôi 2 bình chữa lửa màuđỏ, nhỏ nhắn dể thương, và mấy trái sáng flaires. Tôi không có xe hơi, tôi tặng lại cho ôngbác của tôi ở Sài Gòn. Nhân một buổi tiệc, tôi không nhớ vì lý do gì. Chỉ nhớ là được dự một buổi tiệc rất trọng thể tại CâuLạc Bộ Huỳnh Hửu Bạc, Tân Sơn Nhứt, có Trung Tướng Nguyễn Văn Minh, Tư Lệnh Không QuânVNCH chủ tọa, có Đại Tá Giụ, Phụ Tá Quân Y Không Quân và tất cả Y Nha Dược Sĩ Không Quân ở TânSơn Nhứt, cũng có thể có Đại Tá Nghiêm Xuân Húc và Tham Mưu Trưởng Không Quân, Chuẩn TướngVõ Dinh tham dự, nhưng hồi đó tôi chưa nghe và biết mặt những vị này…Thiệp Mời đại khái ghi mời toàn thể quý Y Nha Dược Sĩ Không Quân Tân Sơn Nhứt và phu thiệp mời có ghi rõ Quý vị phải ghi rõ tên Quý Vị và tên phu nhân, nếu phu nhân quý vị khôngtham dự cho biết lý do…Tôi đi dự lễ một mình, vợ tôi đang ở Tá Vũ Hữu Bao, Chỉ Huy Trưởng Trung Tâm Y Khoa Không Quân TTYKHQ, thỉnh thoảng gọi tôiđến văn phòng ông, chuyện trò, thân mật kiểu đàn anh, đàn em. Ông muốn tôi sau khi học quân sựđược ở lại làm việc ở TTYKHQ. Trước khi ông đi nghỉ phép, ông nói cho tôi biết như một lời báohiệu Những chuyện đã xảy ra cho những Y Sĩ Phi Hành Fly Surgeon do ông Giụ gởi đi Mỹ Học, ngàysắp về mà không nghe tin tức quà cáp của mấy phu nhân ở nhà cho Ông Giụ là Ông thuyên chuyểnvề các Sư Đoàn, không cho ở TTYKKQ nữa. Tôi nghe và biết vậy, tôi còn trẻ, bạch diện thư sinh, chỉcó tấm lòng hăng say làm việc…!Không mơ ước, nhưng tôi được một điều vui mừng cá nhân khác, đó là tôi nhận được bản sao vănthư của Tham Mưu Trưởng Bộ Tư lệnh Không Quân VNCH, Chuẩn Tướng Võ Dinh, yêu cầu Đại TáCục Phó Cục Quân Y, Đỗ Xuân Giụ, giử tôi lại ở Trung Tâm Y Khoa Không Quân. Chuyện này có lẽ doTTYKHQ gởi văn thư cho Chuẩn Tướng Tham Mưu Trưởng Không Quân đề nghị. Cá nhân tôi, lần đầutiên nghe tên ông. Tôi hoàn toàn không quen biết Chuẩn Tướng Võ Dinh, chỉ biết sau này, ông ta ởgần Trường Đoàn Thị Điểm, trong Thành tăng phái cho Trung Tâm Y Khoa KQ Tân Sơn Nhứt cũng một thời gian khá lâu, vì chưa có khóahọc quân sự. Thời gian ở Không Quân, quý vị niên trưởng như Trung Tá Vũ Hữu Bao Chỉ Huy Trưởng,Trung Tá Vũ Xuân Bôi, Chỉ Huy Phó, Thiếu Tá Vũ Tiến Thông, Đại Úy Bùi Xuân Mẫn Phòng Giải Phẩu, Ngoại Khoa, Đại Úy Đoàn Lân Nội Khoa, Đại Úy Đào Hữu Lân Quang Tuyến, tất cả đều…coi tôinhư người em út của gia đình YK-KQ, đầy tình thân ái, mến Tá Nghiêm Xuân Húc được thăng Phụ Tá Quân Y Không Quân- Tân Sơn Nhứt, thay thế Đại Tá ĐỗXuân Giụ được thăng Cục Phó Cục Quân Y. Thiếu Tá Trần Bá Cơ, chánh văn phòng Quân Y KhôngQuân, sau này được thăng Trung hôm, Đại Tá Cục Phó Cục Quân Y, Đỗ Xuân Giụ, trở về thăm lại Trung Tâm Y Khoa Không hàng Y Nha Dược Sĩ Không Quân từ cấp Trung Úy tôi, Đại Úy đến Trung Tá, Đại Tá và khoảng10 y tá, tất cả độ 40 người, đứng nghiêm chào mừng 2 bên. Khi Đại Tá Cục Phó Cục Quân Y đi giữađoàn quân, người nói lớn tiếng nhất là Đại Úy Bùi Xuân Mẫn, cùng một số BS khác của TTYK KhôngQuân “Yêu cầu Đại Tá Cục Phó giử BS Nguyễn Đăng Tri lại cho Trung Tâm Y Khoa Không Quân”. Mọingười vỗ tay hoan hô, tôi âm thầm vui mừng, hãnh diện! Vì đó “như một lời khen ngợi giữa đoànquân!”Đây không phải là chuyện gởi gắm bình thường qua ly rượu, hay canh bài Mạt Chược mahjong giữabạn bè. Không phải là chuyện úp mở, thương lượng dưới mặt bàn negotiate under the table. Cũngkhông đơn thuần khen ngợi một cá nhân, một tập thể nào dưới hình thức giao tế. Mà là chuyệnquang minh chính đại có văn thư của Tham Mưu Trưởng Không Quân, Chuẩn Tướng Võ Dinh, và sựhiện diện của toàn thể Y Nha Dược Sĩ Không Quân Tân Sơn Nhứt. Đời một quân nhân Quân Y, cóniềm hảnh diện nào hơn? Phút huy hoàng bình yên chợt tắt, Tôi Thật Sự Vào Lính… Tôi, tuổi Quý Mùi, một đời sôi động, một đời lang thang như mấy con Dê quanh năm lủi thủi gặmcỏ một mình Bỏ Phước Tuy-Bà Rịa, bỏ Đại Học Y Khoa Huế, bỏ Bệnh viện Quảng Trị đặt tại Đà Nẳng MùaHè Đỏ Lửa. Bỏ giấy hoản dịch gia cảnh, tôi tình nguyện vào lính, tôi có mộng ước cao xa…, mong mộtngày dõng dạc, hãnh diện tôi sẽ gọi thanh sinh viên VN đi lính như tôi hôm nay… “Đừng hỏiTổ quốc đã làm gì cho bạn, mà bạn nên tự hỏi bạn đã làm gì cho tổ quốc?” J F Kenndy.Chuyện lính tráng của mấy ông Tổng Thống Mỹ đến thế kỷ 21 này vẫn còn chê bai, nói xấu nhau Tôi không nhớ rõ ngày, chỉ nhớ vào tháng 8, 1973 tôi đi học 9 tuần quân sự ở Trung Tâm HuấnLuyện Quang Trung TTHLQT. Trong giai đoạn này Chỉ Huy Trưởng, TTHLQT là Thiếu TướngPhạm Văn Phú, sau khi ông nghỉ bệnh một thời gian ở viện Bài Lao Ngô Quyền. Thiếu Tướng Phạm Văn Phú sau đó được bổ nhiệm làm Tư Lệnh Quân Đoàn II, Vùng II chiếnThuật………. Thời gian nhàn hạ đã làm mất đi cái tinh nhuệ của một Tướng Lãnh ngoài chiếntrường. Giống như một tay cờ tướng, xì phé lâu ngày không đánh, nay đánh lại có chút ngập ngừng…! Sau khóa học quân sự 9 tuần ở Trung Tâm Huấn Luyện Quang Trung, tôi đi dự lễ chọn chổ. ĐạiTá Cục Phó Cục Quân Y chủ tọa buổi Sự Chọn lựaĐại Tá Đỗ Xuân Giụ, Cục Phó Cục Quân Y, gọi 2 người đầu bảng danh sách BS Nguyễn Hữu Hạnhvà tôi lên trình diện chọn chổ. Đại Tá Giụ nói có 2 chổ BĐQ vùng 1 và vùng 2 Chiến Thuật…BS Nguyễn Hữu Hạnh chọn vùng 1 Đà Nẳng, tôi chọn vùng 2 Pleiku. Sau khi chúng tôi chọn chổ,Đại Tá Giụ hân hoan ra sách còn lại do một Đại Úy Hành Chánh Quân Y đọc, tất cả đều đi Bệnh Viện Dã Chiến. Đành dấu con “dao mổ” trong túi quần, trong Sack Marine Duffel Bag-Air Force. Tôi theo LiênĐoàn 24 BĐQ , đóng quân khắp vùng II chiến Thuật Khi Pleime-Pleiku, khi Tân Điền, Đồi 3 Chấm-Kontum, Khi Ban Mê Thuột, khi Cheo Reo-Phú Bổn, khi Quảng Đức tiếp giáp với vùng III chiếnThuật. Cũng may mắn suốt thời gian ngoài chiến trường, tôi không bị thương, nhưng được AnhDũng Bội Tinh Ngôi Sao Bạc với dây Biểu Chương Màu Bảo Quốc Huân Chương của Thiếu TướngPhan Đình Niệm, Tư Lệnh Sư Đoàn 22 Bộ Binh tặng, và Ngôi sao Đồng của Trung Tá Từ Vấn LiênĐoàn Trưởng LĐ 24 BĐQ trao tặng cho sự hăng say đời binh nghiệp của tôi. Trong hơn một năm làm lính Biên Phòng Vùng 2 Chiến Thuật, đêm ngày canh giặc, Việt Cộngxâm chiếm Miền Nam…Đôi khi, tôi cũng làm closed reduction, khâu vá da thịt, ghép da skingraft, không cần dermatome, cho vài quân nhân bị thương ngoài chiến trường, không có cơ hộiđược tải thương…Những lúc này, tôi nghĩ đến GS Nguyễn Mạnh Hùng, một Giáo Sư về Pharmacology nổi tiếng củaVN, sau cách Mạng 1-11-63, bị đày đi A sao A shau, A lưới để thử máu cho muỗi…, may mắnđược Trung Tướng Nguyễn Chánh Thi, Tư Lệnh Quân Đoàn I, Vùng I Chiến Thuật thỉnh về làmGiáo Sư Pharmacology cho Trường Đại Học Y Khoa Huế. Giáo Sư Nguyễn Mạnh Hùng có ngườiem ruột, Y Sĩ Đại Úy Nguyễn Tuấn Anh, y sĩ trưởng của Lữ Đòan Liên Binh Phòng Vệ Phủ TổngThống thời Tổng Thống Ngô Đình Diệm, ông chửa bệnh gastritis và đổ mồ hôi tay cho tôi năm1963 bằng Genatropine nhỏ giọt, uống, hiệu quả vô cùng. Uống hôm nay, ngày mai tay khôráo; nhưng nước mắt, nước miếng cũng khô, nên phải nhỏ mắt với artificial tears eyedrops vàuống nước lai rai suốt ngày. Không cần mổ xẻ lôi thôi, không cần Châm Cứu chẳng có hiệu quảgì.Tôi vẫn luôn luôn nhớ và kính trọng ông. Trước Tết năm 1975, vào khoảng tháng 2 tây, tôi được phép về Sài Gòn, ghé thăm LS Lê TọngQuát-Quốc Vụ Khanh VNCH…, và Trung Tâm Y Khoa Không Quân TSN, được mấy y tá phòng cấpcứu cho hay mấy BS đàn anh được thăng cấp như Trung Tá Vũ Tiến Thông, Thiếu Tá Đặng ĐôngMỹ, Thiếu Tá Bùi Xuân Mẫn, Thiếu Tá Đoàn Lân, Thiếu Tá Đào Hữu Lân… Và cũng cho hay một số Nữ Y Tá KQ khi đi Mỹ họ có bằng Tú Tài II, học 4 năm về Điều trở về, họ có bằng Bachelor of Nursing như RN 4 năm của Mỹ, mang cấp bậc Trung Úy. Họcó đọc hồ sơ bệnh nhân ở TTYKKQ, họ có lời khen cho tôi…, họ nghĩ BS Tri chắc cũng du học ởMỹ về, vì họ đọc những ca mổ lạ, và vì tôi viết operative procedure bằng tiếng Anh, nên cũngquen thuộc với họ, còn những BS khác của TTYKKQ đều viết bằng tiếng Pháp protocoleoperatoire như thường lệ, họ không quen và hiểu mấy ngày phép, tôi đi Quảng Đức tiếp tục làm lính Biên Phòng Vùng II Chiến Thuật, khoảng 3tuần sau, tôi đi công tác ở Nha Trang. Cầu 42 Từ Ban Mê Thuột đi Nha Trang bị VC dựt sập, tôiquay về khách sạn Anh Đào-Ban Mê Thuột nghĩ đêm…Ngày mồng 10 tháng 3, 1975 khoảng sáng, VC pháo kích vào Ban Mê Thuột, 7 giờ sáng VCtấn công khách Sạn Anh Đào, tôi bị VC bắt. Nhưng số trời đã định, tôi may mắn vượt thoát, tôibăng rừng lội suối, vượt Trường Sơn với 2 quân nhân cùng đơn vị, chúng tôi về Sài Gòn bìnhyên…Nếu không mất nước, chắc tôi cũng được thêm một Huy Chương Anh Dũng Bội Tinhkhác…! *** Sáng 28 tháng Tư 75, tôi nhờ Bà Trung Tá Hạnh Nhơn đưa tôi vào TTYKHQ… Cuối cùng, Pilot C130-Đại Úy Ngô Ngọc Châu cũng đưa tôi đến vùng trời bình yên, tự do Mỹ như Thượng Đế đãan bài! Như chuyện tôi kể về Trung Tâm Y Khoa Không Quân, giữa Đại Úy Ngô Ngọc Châu, TrungTá Hạnh Nhơn và tôiKhi gặp lại nhau ở Fort Chaffee, Akansas tháng 5-1975, BS Bùi Xuân Mẫn có ý định rủ tôi điCanada. Nhưng sau đó ông đổi ý, chúng tôi ở lại Mỹ, BS Mẫn đi Dallas, TX. Tôi đi Kansas Úy Ngô Ngọc Châu cũng rủ tôi đi Washington khu Harlem NY , nhưng tôi cũng từ chối,vì tôi muốn ở lại với bạn bè Y Khoa Huế BS Đồng Sĩ Nam, Bùi Cao Đệ, Patrick Trần Lương Hoa…Khi học luyện thi bằng hành nghề ở Oklahoma City, Oklahoma. Tôi gặp lại hầu hết các BS củaKhông Quân VNCH. Trong đó có Đại Tá Cục Phó Cục Quân Y Đỗ Xuân Giụ, Đại Tá Nghiêm XuânHúc Phụ Tá Quân Y Không Quân. Trung Tá Vũ Xuân Bôi, Thiếu Tá Bùi Xuân Mẫn…Ngoài ra có BSNguyễn Lưu Viên Phó Thủ Tướng VNCH, BS Tôn Thất Niệm Nghị Sĩ VNCH, BS Trần NgươnPhiêu Phụ Tá Quân Y Hải Quân …Thi đậu, các BS TTYKHQ đi Dallas, TX hành nghề y khoa. BS Bùi Xuân Mẫn bị nhồi máu cơ tim, saumấy năm hành nghề ở Dallas, ông đã ra đi vĩnh viễn để lại trong tôi nhiều luyến thương. Nhắc lạilòng xốn xao buồn!Rồi ngày tháng trôi qua, tôi cũng hăng say làm lại cuộc đời”tấp tỉnh người đi tớ cũng đi, cũnglều, cũng chõng, cũng đi thi… Trần Tế Xương. Khăm Đi, Tháng 4, 2019.
chiến hữu của tôi