Liên kết xem tự động chuyển tập từ đầu ở đây: https://www.youtube.com/playlist?list=PLvtnP1fDwjoQPTWneldHUY6Slw3we3FWqLiên kết xem tự Chương 92 : Cá chết lưới rách. Này một lời nói nói đến Tạ đại nhân nhất thời cứng lưỡi, có chút không nói gì ứng đối. Những cái kia "Bách tính" nghe, liếc nhìn nhau sau, lập tức xúc động phẫn nộ lên, từng cái hô hào: "Lòng dạ hiểm độc cẩu quan, mặc kệ muối Nhóm dịch: Liều Mạng SLLNguồn: alldiepall.wordpress.com. Chỉ thấy Ám Dạ Miêu Yêu đột nhiên nhảy lên, công kích vẫn luôn đánh xuống Nguyệt Trung Miên, chợt cong móng cào về phía đội viên Dương Quan cũng đang công kích nó. “A, xin lỗi!”. Dương Quan là người mới, không thể tuần: 01 ngày soạn: 20082018tiết: 01 ngày dạy: 27082018phẦn i di truyỀn vÀ biẾn dỊchƯƠng i cÁc thÍ nghiỆm cỦa menĐenbÀi 1: menĐen vÀ di truyỀn hỌci.mỤc Nhớ đừng cho ăn nhiều vì cá sẽ có nguy cơ sình bụng và chết. Nhiều anh em thương cá quá cho ăn ngày 3 – 4 lần, một lần cho ăn sấp mặt thì không tốt nha. Ok, anh em nhớ lưu ý dùm mình vụ cho ăn này. OK, với bấy nhiêu kiến thức căn bản thì anh em dư sức nuôi cá rồi đó. Chương 8: Cá chết lưới rách. Chương trước Chương tiếp. Chỉ thấy Ám Dạ Miêu Yêu đột nhiên nhảy lên, công kích vẫn luôn đánh xuống Nguyệt Trung Miên, chợt cong móng cào về phía đội viên Dương Quan cũng đang công kích nó. “A, xin lỗi!”. Dương Quan là người mới, không 933. 0931 Cá chết lưới rách Màu Nền Xám nhạt Xám Đậm Xanh nhạt Vàng nhạt Màu sepia Xanh đậm Vàng đậm Vàng ố Màu trắng Hạt sạn Sách cũ Màu tối IMV6Ec. Đây là lần thứ nhất Tiểu Phong Tử đi làm việc cùng Trình Cung sau khi hai người gặp lại, Tiểu Phong Tử đột nhiên phát hiện, hình như Ân Chủ có chút bất đồng cùng trước kia, giống như. . . giống như trở nên rất khoa trương, hơn nữa trên người còn mang theo một cổ khí thế của thiếu gia ăn chơi. Cho dù giờ phút này người trước mặt hắn là Man Hoang Đại Đế, vừa rồi ngay cả Tiểu Phong Tử cũng bị hù sợ, hắn vẫn kiêu ngạo như trước, quần là áo lụa như Ngươi. . . khinh người quá đáng, điều kiện này ta tuyệt đối không có khả năng đáp ứng, đừng ép ta, nếu không mọi người cá chết lưới rách. Trong lịch sử Man tộc ta, chưa từng có Man nhân đầu Hoang Đại Đế nghe Trình Cung nói xong, lộ ra vẻ vô cùng mâu thuẫn, thống khổ, cuối cùng vẫn là rống to nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - FULLKhi Tiểu Phong Tử thấy vẻ mặt này của hắn, đường đường Man Thần của Man Tộc lại trừng to mắt, vô cùng hiếu kỳ, vô cùng mới lạ lần nữa, Man Hoang Đại Đế này có thể không giống mình, chẳng lẽ hắn thật là phô trương thanh thế, bị Ân Chủ nhìn ra, cho nên mới như thế, nếu không làm sao lại nói loại lời này?- Ai bảo ngươi đầu hàng, bản đại thiếu chỉ là bảo các ngươi tôn thờ tổ tiên của mình, cũng là người có huyết mạch thượng cổ Cự Linh tộc thức nắm khi buông, vừa xoa vừa đấm, Trình Cung thủy chung nắm chắc tiết tấu, chứng kiến Man Hoang Đại Đế này đã sắp đến điểm mấu chốt, Trình Cung cười nhạt nói- Về phần nói cá chết lưới rách, đây chẳng qua là ý tưởng ngươi nghĩ mà thôi, đến lúc đó hơn phân nửa là cá chết lưới hư hao chút xíu, nếu như bản đại thiếu dám đến, tự nhiên có nắm chắc, những thứ này bất quá là chút tiểu xảo mà thôi, ngươi cũng đừng ép bản đại thiếu phát bức, hiện tại Ân Chủ càng ngày càng ngưu bức, lực lượng yếu như vậy cũng có thể dọa được Man Hoang Đại Đế này như thế, bây giờ lại còn uy Phát uy. . . Hừ!Mặc dù thân thể Man Hoang Đại Đế trở nên bình thường như Trình Cung, nhưng tư thế trên người vẫn còn, hừ lạnh một tiếng nói- Mặc dù không biết ngươi dựa vào ai, nhưng cho dù ngươi gọi hắn đến cũng vô dụng, nếu như bản Đại Đế thực dốc sức liều mạng mà nói, ai cũng không dám gây với bản Đại Đế. Về phần ngươi, một tiểu tử ngay cả Nhân Anh cũng chưa có ngưng tụ, cũng dám nói phát uy cùng bản Đại Đế, thật tức Buồn cười đi!Trình Cung cười nói, nhưng mà nháy mắt sau đó, trên thân thể hắn chậm rãi phát ra một đạo khí tức, cũng không phải rất mãnh liệt, cũng chưa nói tới trời long đất lở, càng không bằng lực lượng Thiên Anh của Tiểu Phong Tử có thể uy áp bao phủ ngàn mà lực lượng này của Trình Cung vừa xuất hiện trong nháy mắt, sắc mặt của Man Hoang Đại Đế kia trở nên khiếp sợ gấp trăm lần so với vừa rồi phát hiện Tiểu Phong Tử là huyết mạch Cự Linh tộc thức tỉnh, thân thể hoàn toàn là đang run rẩy, không kềm chế được, hai đầu gối run rẩy cũng đã quỳ chỉ là hắn, toàn bộ thành Đại Đế cũng đang run rẩy, rung động lắc lư. Ngẫm lại thành Đại Đế to lớn ngàn dặm đang run rẩy, như vậy sẽ sản sinh ra hiệu quả gì, sơn mạch chung quanh, không ít yêu thú ngoại vi thành Đại Đế, thậm chí sinh vật đặc biệt bên trong Huyết Luyện Ngục kia, cũng bởi vì rung động cực lớn cùng chấn động này chết Đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ là động đất?- Không thể nào, thành Đại Đế trấn áp hết thảy, làm sao có thể có địa Trời ạ, cả tòa thành Đại Đế đều đang run rẩy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ là Thần tức giận?. . .Trong thành Đại Đế, mọi người vô cùng hoảng sợ, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà giờ khắc này tộc trưởng Man tộc A Cổ Đạt, cùng Địa Anh duy nhất của Man tộc A Cổ Đan Tuyền đang ở giữa không trung hơi chút biết rõ một ít, thì sắc mặt vô cùng khó Thật sự động thủ sao? Tình huống của Đại Đế. . . có thể làm sao?A Cổ Đạt vô cùng lo lắng nhìn bầu trời, vị trí Man Hoang Đại Đế, cùng hai người Trình Cung đã vượt qua cực hạn của người bình thường có khả năng đạt tới, cho nên A Cổ Đạt lo lắng nhìn lên Aii!A Cổ Đan Tuyền cảm thán nói- Hiện tại chỉ có thể thuận theo ý trời, nếu quả thật động thủ, chỉ sợ. . .Giờ phút này ở giữa không trung vạn trượng, sắc mặt của Man Hoang Đại Đế tựu như Man nhân bình thường, thời điểm cảm nhận được huyết mạch Cự Linh tộc cùng uy áp Thiên Anh của Tiểu Phong Tử, hai đầu gối đã không tự chủ được muốn quỳ Phong Tử dùng sức xoa tròng mắt, không thể nào, mình có thể làm cho Man nhân quỳ xuống, lễ bái, hoàn toàn là bởi vì huyết mạch cùng lực lượng cường Ân Chủ là làm sao làm được, điều này cũng quá khoa trương đi, vừa rồi Man Hoang Đại Đế này uy phong như vậy, ngay cả mình chứng kiến phản ứng đầu tiên là trốn chạy để khỏi chết, hiện tại sao có thể như vậy?Quỳ xuống, hắn thật sự muốn quỳ xuống, đầu gối của hắn đã khụy rồi, trời ạ, thật bất khả tư Oanh!Đột nhiên, một tia lực lượng đặc biệt không nhiều lắm phát tán ra vừa rồi, ngay cả Tiểu Phong Tử sau lưng Trình Cung cũng không có cảm giác đến có cái gì đã thu hồi, nhưng Trình Cung cũng đã tiêu hao rất lớn, may mắn có Huyết Y lão tổ bên trong không gian ngoại đỉnh ủng hộ. Mà hiện tại Huyết Y lão tổ cũng đã đạt tới Địa Anh, nếu không thật đúng là không có biện pháp dùng phương thức như vậy khống chế khí tức của Cửu Châu đệ nhất thần khí Hư Không Âm Dương Đỉnh bộc lộ vì hiển lộ ra vô cùng ít, cho nên căn bản Tiểu Phong Tử không có cảm giác đến cái gì, nhưng áp lực đối với Man Hoang Đại Đế này lại lớn đến không cách nào tưởng Thế nào, hiện tại ngươi còn cảm giác mình rất ủy khuất sao?Trong cơ thể Trình Cung đã hư thoát cực độ, không ngừng để cho Huyết Y lão tổ hỗ trợ bổ sung lực lượng, nhưng biểu hiện ra lại cười nhạt một tiếng, rất tùy ý nhìn Man Hoang Đại Bái kiến Trình đại thiếu, từ nay về sau Man nhân nhất tộc thờ phụng người thức tỉnh huyết mạch Cự Linh tộc như Thần linh, như Man Thần giáo thờ phụng Man khi Man Hoang Đại Đế này thấy Trình Cung thu hồi uy áp của Cửu Châu đệ nhất thần khí Hư Không Âm Dương Đỉnh, lập tức cảm giác áp lực biến mất, sau đó một đầu đổ mồ hôi, cuối cùng hạ giọng nói- Ta, từ nay về sau đi theo Trình đại thiếu A....Tiểu Phong Tử lập tức xem trợn tròn mắt, cái này, đây là tình huống gì, cái này là đầu hàng sao?Mấu chốt là nghe ý tứ của lời kia, hình như Man Hoang Đại Đế này không phải phục mình a, cái gì Man nhân nhất tộc thờ phụng mình như Thần linh, còn hắn thì đi theo Ân thật cái này Tiểu Phong Tử cũng có thể hiểu được, dù sao thế giới này là cường giả vi tôn, hết thảy đều là bằng thực lực làm việc. Man Hoang Đại Đế này còn lợi hại hơn so với mình, không phục mình là rất bình thường, cho dù hắn không muốn giao ra quyền khống chế người Man Tộc cũng không làm gì được, nhưng vấn đề là vì sao hắn sợ Ân Chủ như vậy?Hay là Ân Chủ lợi hại, Tiểu Phong Tử càng nghĩ càng cảm thấy thần Ân Chủ, đến cùng ngươi làm sao làm được, sao vừa rồi dọa hắn thành như vậy. . . Còn đơn giản như vậy. . . liền. . . đầu hàng?Nhìn thấy tình huống bây giờ không phải giương cung bạt kiếm, rốt cục Tiểu Phong Tử nhịn không được hỏi Nếu nó thật là Man Hoang Đại Đế, thật sự là tồn tại vượt qua Thiên Anh, ngươi cho rằng nó có thể như vậy sao?Trình Cung cười cười nhìn về phía Man Hoang Đại Đế trước mắt nói- Từ vừa mới bắt đầu nó xuất hiện ta biết ngay nó là khí linh, hơn nữa còn là khí linh của thành Đại Đế dưới chân chúng ta, bản thân thành Đại Đế này chính là một kiện pháp bảo cực lớn, hơn nữa còn là một kiện Đạo Đạo khí. . ., khí linh?Tiểu Phong Tử nghe xong càng hoảng sợ, sau đó kinh ngạc nhìn về phía Man Hoang Đại Đế, vẫn không có phát hiện hắn là khí linh a.... Tiểu Phong Tử cũng không phải là người kiến thức kém, bất luận là ở Cự Nhân Tộc hay là năm đó đi theo Trình Cung, hắn đều được chứng kiến vô số sự tình, tự nhiên khí linh cũng nhìn không ít, nhưng Man Hoang Đại Đế này hắn thực nhìn không ra có một chút cảm giác khí linh, rõ ràng là một con người a! !Thấy Tiểu Phong Tử nhìn chằm chằm vào Man Hoang Đại Đế dò xét, Trình Cung cười nói- Không cần nhìn, nó không phải khí linh bình thường, hẳn là dung hợp một ít thần niệm lạc ấn của Man Hoang Đại Đế mà thành khí linh, cho nên nói nó là Man Hoang Đại Đế cũng không sai, chỉ có điều không còn là Man Hoang Đại Đế năm đó tung hoành Nam Chiêm Bộ Châu, khiêu chiến Yêu tộc, U Minh địa ngục nữa mà thôi. Nếu như ngươi thật sự giao thủ cùng nó, ngươi sẽ phát hiện thôi, đây cũng là một trong những nguyên nhân hắn không dám giao thủ, nếu như một khí linh muốn có được lực lượng Thuần Dương cảnh, kia ít nhất cũng phải là Đạo khí thượng phẩm mới có thể. Về phần hắn, mặc dù cũng không yếu, nhưng thật sự động thủ thì chưa hẳn là đối thủ của ngươi, cho nên vừa rồi nó chẳng qua là huênh hoang chứ không dám đánh thật Ngươi. . . làm sao ngươi biết?Man Hoang Đại Đế giật mình nhìn Trình Cung, vẻ mặt không dám tin, bí mật này cho tới bây giờ không có ai biết Kỳ thật ngươi hoặc là Man tộc đầu nhập vào ai cũng như nhau, cuối cùng đều là theo bản đại thiếu, nhưng nếu như ngươi cảm giác như vậy sẽ thư thái một ít, vậy cứ như ngươi nói cũng được. Về phần sao ta lại biết rõ, thì ngươi không cần biết, hiện tại đến phiên ngươi nhiên Trình Cung sẽ không nói cho hắn biết, mình là bằng vào Cửu Châu đệ nhất thần khí phát giác hắn là khí linh, về phần thần niệm lạc ấn của Man Hoang Đại Đế dung nhập vào thành Đại Đế, cái này là Trình Cung suy đoán chiếm năm phần, còn dư lại là bằng vào thời điểm Cửu Châu đệ nhất thần khí Hư Không Âm Dương Đỉnh vận chuyển mà cảm kệ như thế nào, hiện tại thuận lợi nắm Man tộc trong tay, lại ngoài ý muốn chiếm được một kiện Đạo khí, mặc dù chỉ là Đạo khí vừa mới tấn cấp không lâu, hơn nữa còn là một kiện Đạo khí đặc thù không thể đi, nhưng Trình Cung cũng rất vui vẻ. Bởi vì tình huống Man tộc so với hắn nghĩ còn cường đại hơn rất nhiều, mà mặc dù Man Hoang Đại Đế này chỉ là khí linh, cũng có được lực lượng tương đương với trình độ Thiên Anh trung kỳ, nếu như kết hợp bản thể thành Đại Đế của hắn, có đầy đủ lực lượng bổ sung, hắn tuyệt đối có năng lực đánh một trận cùng Thiên Anh đỉnh phong bình Châu đệ nhất thần khí Hư Không Âm Dương Đỉnh là tồn tại bực nào, mặc dù hiện tại uy thế có khả năng thể hiện ra vô cùng nhỏ, nhưng mà có vô số chi uy thần kỳ. Nếu như là Đạo khí khác, hoặc là tồn tại cường đại nào đó khống chế Đạo khí, chắc chắn Trình Cung sẽ cố sức thúc dục uy thế của Cửu Châu đệ nhất thần khí Hư Không Âm Dương Đỉnh, bởi vì như vậy có thể làm cho uy lực của pháp bảo đối phương khó có thể phát huy được, nhưng đồng thời cũng sẽ bạo lộ tồn tại của Cửu Châu đệ nhất thần dù đối phương không biết đây là Cửu Châu đệ nhất thần khí Hư Không Âm Dương Đỉnh, nhưng có thể làm cho khí linh của Đạo khí rung động lắc lư, như vậy Linh khi kia có thể tầm thường sao, đầu óc có đần cũng có thể đoán được một bản thân người trước mặt này chính là khí linh, ở chỗ này giả bộ Man Hoang Đại Đế, hơn nữa cảm nhận được trong thân thể của hắn quả thật có thần niệm ổn định, Trình Cung cũng đã đoán được chuyện gì xảy ra rồi. "Mỗ Lực Tạp Lạp , ngươi tên phản đồ này ." Thiên Mục Trùng Hoàng phát ra nhất đạo thảm thiết gào thét tiếng , sau đó nhìn về phía Tần Trần , quát lên "Tiểu tử , ngươi nếu giết ta , ta trùng tộc sẽ không bỏ qua cho ngươi ... Ta ..." "Lúc này , còn đang uy hiếp ta ? Còn trùng tộc viễn cổ tiền bối , ta xem ngươi tuổi đã cao đều sống đến trên thân cẩu!" Tần Trần lười nhác lời thừa , thần đế đồ đằng lực trực tiếp thôi động , oanh một tiếng , kiếm quang bạo quyển , trực tiếp đem Thiên Mục Trùng Hoàng chỗ pháo đài oanh bạo ra . "A!" Kêu thê lương thảm thiết tiếng trong , này một tòa cổ xưa pháo đài trực tiếp băng diệt ra , một cổ kinh người viễn cổ đỉnh phong Chí Tôn lực tản mát , Thiên Mục Trùng Hoàng cả người nhất thời hồn phi phách tán . Một tiếng vang ầm ầm , vũ trụ thiên đạo xuất hiện , lộ ra reo hò hoan hô ý , thiên địa trong , kinh người đại đạo pháp tắc lực đang dũng động . Tần Trần ngẩng đầu nhìn trời , thình lình có chút minh ngộ . Rõ ràng vũ trụ tại sao lại đi hướng ngày tận thế . Đều là những thứ này những thứ này sớm nên ngã xuống gia hỏa , liên tục kéo dài hơi tàn , không muốn chết đi , liên tục hấp thu vũ trụ bản nguyên , mới đưa đến vùng vũ trụ này liên tục suy nhược đi xuống . Mặc kệ vũ trụ bao lớn , bao la đến mức nào , hắn lực lượng bản nguyên tóm lại có một cái cực hạn , có thể sinh ra cường giả , cũng có một cái hạn chế . Nhưng mà , tại vũ trụ rất nhiều kỷ nguyên trong , mỗi một thời đại , cũng sẽ sinh ra đỉnh cấp cường giả . Vốn có vạn tộc tranh phong , liều mạng tranh đấu , âm dương luân chuyển , là trong thiên địa chân lý . Cường giả ngã xuống , bản nguyên trở lại thiên địa , lớn mạnh vũ trụ bản nguyên , mà vũ trụ bản nguyên trở nên mạnh mẽ , tự nhiên cũng biết sinh ra càng nhiều cường giả . Nhiều đời , đến đây luân hồi . Đây mới là thiên đạo . Thế nhưng trăm triệu năm đến, tuy là vạn tộc ngã xuống cường giả rất nhiều , nhưng mà luôn có một ít Chí Tôn cường giả trở thành cá lọt lưới , bọn họ đánh cắp âm dương , lấy trộm tuế nguyệt , đem bản thân phong cấm , trở thành một cái lão bất tử . Như vậy , bọn họ bản nguyên sẽ không trở lại thiên địa . Cái này cũng đưa tới , vũ trụ bản nguyên lực lượng ở một cái cái kỷ nguyên sau , liên tục bị hấp thu , nhưng lại không được bổ sung . Cuối cùng , tiến vào một cái luân hồi mạt thế . Trên thực tế , nếu là không có những thứ này chúng đỉnh cấp cường giả đánh cắp âm dương , đem vũ trụ ở giữa lực lượng chiếm làm của mình , vùng vũ trụ này thọ mệnh , tuyệt đối sẽ so hiện tại duy trì liên tục phía trên nhiều . Ầm ầm! Lúc này , Thiên Mục Trùng Hoàng ngã xuống , vùng vũ trụ này bản nguyên reo hò hoan hô lấy , thiên đạo hiện lên , trong thiên địa nổ vang trận trận , như là vui mừng khánh một dạng . Bạch! Thần bí kiếm gỉ lóe lên , trở lại Tần Trần trong tay , Tần Trần nhìn phía dưới phòng thủ kiên cố một dạng trùng giới , khẽ nhíu mày . Này trùng tộc , thật đúng là cẩn thận , bởi vì tự bảo vệ mình , trực tiếp vứt bỏ dưới quyền bọn họ một cái tiền bối lão tổ , bằng không nếu như lại cho Tần Trần một chút thời gian , nhất định trực tiếp đi vào này trùng trong giới hạn bộ phận , đại sát tứ phương . "Cái gọi là Thiên Mục Trùng Hoàng , không gì hơn cái này , khó trách trùng tộc sa sút đến như vậy , chỉ có thể trở thành ma tộc tay sai ." Trùng giới ngoại , Tiêu Diêu Chí Tôn mờ nhạt lên tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía phía dưới trùng tộc , cao cao tại thượng , có vô tận xem thường "Ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói , giao ra toàn bộ trùng giới , ngươi trùng tộc có thể còn có một chút hi vọng sống , bằng không , hôm nay nơi đây , chính là ngươi trùng tộc mộ địa ." Tiêu Diêu Chí Tôn hừ lạnh một tiếng , một bước ra , một tiếng vang ầm ầm , trùng giới ngoại thiên địa kịch liệt rung động , Hoang Thiên Tháp huyền phù chân trời , rơi xuống tới từng tia từng sợi hỗn độn khí tức , trấn áp vạn cổ . Trùng giới trong , rất nhiều trùng tộc cường giả đều hoảng sợ nhìn trùng giới ngoại Tiêu Diêu Chí Tôn cùng Tần Trần , ánh mắt tuyệt vọng . Quá mạnh mẽ . Đây chính là Thiên Mục Trùng Hoàng lão tổ a , năm đó nắm giữ trùng tộc một thời đại cao nhất tộc trưởng , có thể nói , tại trùng tộc trăm triệu năm trong lịch sử , Thiên Mục Trùng Hoàng tuyệt đối có thể xếp vào top 20 . Chỉ có như vậy một cái cường giả , cứ như vậy tiêu tan thành mây khói , trong khoảnh khắc liền bị Tần Trần chém giết , với lại , đối phương còn vẻn vẹn là một cái nhân tộc nhân tài mới nổi , cũng không phải là Tiêu Diêu Chí Tôn bực này từ lâu danh chấn vũ trụ cường giả . Tình cảnh như vậy , để cho trùng tộc rất nhiều các cường giả làm sao không thâm thụ đả kích . Thậm chí ngay cả vậy hắn mười một tôn trùng tộc lão tổ , cũng đều sợ hãi nhìn Tần Trần , nội tâm cuốn lên sóng biển dâng trào . "Tiêu Diêu Chí Tôn , chẳng lẽ ngươi phải muốn đuổi tận giết tuyệt sao? Sẽ không sợ ta trùng tộc cá chết lưới rách sao?" Trùng Hoàng gào thét , từng đạo thần hồng ở trên người hắn quán trú , bao phủ lại trùng giới . "Cá chết lưới rách ?" Tiêu Diêu Chí Tôn lạnh nhạt nói "Ngươi nói sai , ngươi trùng tộc cá chết , chỉ ta nhân tộc không có lưới rách ." Ầm! Tiêu Diêu Chí Tôn đại thủ kìm chế , nổ đến toàn bộ trùng giới đều kịch liệt rung động , ù ù nổ vang . Từng cổ một lực lượng liên tục truyền lại tới , làm cho toàn bộ trùng giới đại trận kịch liệt lay động , phảng phất tùy thời đều muốn băng diệt một dạng . "Ngăn trở ." Trùng Hoàng kinh sợ lên tiếng, trong cơ thể hắn cuồn cuộn lực lượng dâng lên , kết hợp mười một tôn trùng tộc lão tổ , cùng với toàn bộ trùng tộc cao thủ , ngăn cản Tiêu Diêu Chí Tôn trấn áp . Một cái đỉnh cấp đại tộc chỗ quán trú mà thành lực lượng , mạnh như Tiêu Diêu Chí Tôn , đơn giản cũng không cách nào công phá , trùng giới đại trận cư nhiên gắt gao chịu đựng . Cách đó không xa , Tần Trần thấy thế , hai mắt khẽ híp một cái "Tiêu Diêu Chí Tôn tiền bối , ta tới giúp ngươi ." Tần Trần trước người , thần bí kiếm gỉ đột nhiên xuất hiện , vù vù , kiếm gỉ xao động , một cổ nửa bước Siêu Thoát khí tức cũng trong nháy mắt lan tràn ra , tại kiếm gỉ chung quanh , vô tận vũ trụ hư không trực tiếp băng diệt , căn bản thừa nhận không được cỗ lực lượng này . "Đi!" Tần Trần tay phải hóa thành kiếm chỉ nhất chỉ , hưu một tiếng , thần bí kiếm gỉ đột nhiên tiêu thất , sau một khắc , thần bí kiếm gỉ đột nhiên xuất hiện tại trùng giới trên đại trận , đen kịt cổ kiếm hóa thành thông thiên kiếm trụ một dạng, vô cùng nguy nga , chừng trăm vạn trượng cao , hung hãn chém xuống đi . "Không tốt ." Trùng Hoàng sắc mặt đại biến . Liền nghe được oanh một tiếng , toàn bộ trùng giới trong khoảnh khắc chấn động , bị thần bí kiếm gỉ chỗ chém trúng đại trận chỗ , lập tức xuất hiện từng vết nứt , ken két két , rất nhiều vết rạn liên tục lan ra , từng cổ một lực lượng đáng sợ trong nháy mắt tiến vào trùng giới trong , truyền lại đến phía dưới rất nhiều trùng tộc cường giả trong thân thể . Phốc! Một kiếm dưới, tối thiểu có hơn ức trùng tộc chiến sĩ trực tiếp băng diệt , hóa thành huyết vụ , nhưng mà không đợi Tần Trần xuất thủ , lại có càng nhiều trùng tộc chiến sĩ nhô ra , cấp tốc bổ khuyết vị trí . Vù vù! Nguyên bản vỡ ra trùng tộc kết giới , lại cấp tốc khép lại . "Ồ!" Tần Trần lộ ra một tiếng kinh nghi , bá một tiếng , thân hình xuất hiện tại Tiêu Diêu Chí Tôn bên cạnh , kinh ngạc nhìn phía dưới trùng tộc kết giới . "Ngươi cũng nhìn ra ?" Tiêu Diêu Chí Tôn mỉm cười nhìn Tần Trần . Tần Trần gật đầu , cau mày nói "Này trùng tộc kết giới , lại là từ rất nhiều trùng sào xây dựng mà thành , mà rất nhiều trùng sào , lại có thể cùng rất nhiều trùng tộc chiến sĩ kết hợp , khó trách sẽ cường hãn như vậy , ngay cả ta một kiếm , đều không cách nào phá vỡ ." Cần biết , bình thường đại trận , như ma giới Phong Ma Đại Trận , nhiều lắm là sử dụng ma giới các nơi đại lục bản nguyên , cấu trúc thành một cái cường đại đại trận , mà ma giới ma tộc chiến sĩ , nhiều lắm là đem bản thân bản nguyên quán thâu đến trong đại trận , đề thăng đại trận uy lực mà thôi . Chương 68 Cá chết lưới rách Toàn bộ Viên Khu bởi vì mất điện, bị yên tĩnh đêm tối Thôn phệ, mà bọn họ tại không người tầng cao nhất sân thượng , mặc cho yêu thương điên cuồng mà triền miên lan tràn. . . Từ bỏ toàn thế giới, giữa bọn hắn chỉ có lẫn nhau. Ngày thứ hai, Ôn Từ tại xốp trên giường tỉnh lại, mở mắt ra, màn cửa xuyên thấu qua ánh sáng nhạt chiếu sáng con mắt của nàng. Nam nhân liền nằm tại bên người nàng, từ phía sau vòng quanh nàng, như cũ vô ý thức dùng bảo hộ tư thế, đưa nàng vòng tại trong ngực của mình. Đầu óc rất loạn, nhưng tối hôm qua mỗi một phút mỗi một giây, mỗi một lần linh hồn run rẩy, tựa như lạc ấn tại trong trí nhớ, sâu như vậy khắc mà rõ ràng. Quá độ phấn khởi về sau, thân thể liền cực độ rã rời, nàng toàn thân mềm đến cơ hồ sắp đứng không yên. May mà diễn xuất đã toàn bộ kết thúc, nếu không thật sự phải xong đời. Ôn Từ nghiêng đầu mắt nhìn bên người nam nhân. Hắn còn hãm tại chiều sâu trong giấc ngủ, ánh mặt trời chiếu sáng lấy hắn xinh đẹp ngũ quan, lông mi tinh mịn thon dài, rủ xuống quả thực để nữ hài tử đều không ngừng hâm mộ. Nàng cằm tuyến ưu mỹ trôi chảy, chỉ là trên cổ có nàng lưu lại loang lổ vết đỏ, tỏ rõ lấy một đêm điên cuồng. Ôn Từ gương mặt hơi bỏng, dùng cái chăn che lại cổ của hắn. Hắn mệt muốn chết rồi. Làm sao có thể không mệt, cho dù là nàng nằm bất động, bây giờ nghĩ đứng dậy đều phải vịn giường, huống chi là hắn. . . Tối hôm qua thật sự quá mất khống chế, tựa như khô cạn thật lâu cá, đột nhiên bị ném tiến có nước trong hồ cá, hết sức hô hấp và lẫn nhau tác thủ. . . Nhưng giữa bọn hắn, cuối cùng chỉ có thể trong đêm tối lẫn nhau có được, gặp không được quang minh. Ôn Từ đệm lên mũi chân ngồi trên mặt đất tìm một vòng, tìm được nàng nhỏ váy, đều để Phó Tư Bạch kéo rách, căn bản xuyên không được. Nàng từ Phó Tư Bạch trong rương lật ra một kiện vẽ xấu T-shirt, xuyên vừa vặn trùm lên chỗ đùi, rất thích hợp. Mặc quần áo tử tế, sau khi rửa mặt, Ôn Từ đi đến bên giường, nhìn lên trước mặt ngủ say nam nhân khuôn mặt anh tuấn, kìm lòng không đặng cúi người hôn một cái hắn thẳng tắp lông mày xương cùng xinh đẹp con mắt. Cho hắn kéo lên màn cửa, đổ nước cho tại trên tủ giường, Ôn Từ trở về gian phòng của mình, chỉnh lý quần áo hành lý, trực tiếp đi sân bay. Sau khi trở về nửa tháng nghỉ hè, Phó Tư Bạch cũng không có liên lạc qua nàng, hai người ngầm hiểu lẫn nhau, tại Hải thành một đêm điên cuồng, thật tựa như là trời đêm vào giữa hè một giấc mơ đẹp. Tỉnh mộng, bày tại trước mặt bọn hắn vẫn như cũ là băng lãnh thô lệ hiện thực. Tân sinh mùa khai giảng, trong trường học bốn phía đều là mới tinh mà khuôn mặt non nớt, sân trường sức sống dào dạt. Làm đại nhị học tỷ, Ôn Từ đảm nhiệm nghênh nhiệm vụ mới. Mỗi cái học viên nghênh quầy hàng mới đều song song tương liên, thiết lập ở thao trường Bích Lục trên cỏ xanh. Nghệ thuật học viện tân sinh cơ bản đều là nam thanh nữ tú, Ôn Từ cách ăn mặc mộc mạc, một đầu cây đay tính chất váy liền áo, không có trang điểm, chỉ bôi chống nắng, nhưng dù vậy, nàng thanh tuyển ngũ quan cùng ôn nhu khí chất, cũng làm cho không ít niên đệ tại điền biểu lúc liên tiếp nhìn lén. Thậm chí còn có tuổi trẻ soái khí niên đệ cả gan hỏi nàng muốn Wechat, đương nhiên, đều là lấy "Dốc lòng cầu học tỷ thỉnh giáo" lấy cớ. Nếu là đón người mới đến, Ôn Từ tự nhiên cũng không có lý do cự tuyệt, cho tới trưa tăng thêm rất nhiều cái. Trước mặt thiếu niên mắt đen tóc đen, làn da hiển hoàng, lông mày xương ngũ quan mang theo vài phần thô kệch dã tính, cũng là soái khí vô cùng, hắn đem tên của mình phát cho Ôn Từ —— "Học tỷ, ngươi phải nhớ kỹ ta a, ta gọi Trương Hải triều." "Tốt a, ta gọi Ôn Từ." Ôn Từ phục chế tên của hắn, thâu nhập ghi chú tên, sau đó cũng đem tên của mình phát cho hắn. Hắn cho Ôn Từ phát cái 【 ngu ngơ cúi chào 】 gói biểu tượng cảm xúc. Đúng lúc này, bên tai truyền đến Phó Tư Bạch rất có từ tính tiếng nói —— "Cho tới trưa ngươi tăng thêm mấy cái rồi?" Ôn Từ nghiêng đầu, Phó Tư Bạch đầu đưa qua đến, dòm lấy điện thoại di động của nàng màn hình, mái tóc màu xám tia đều thân miệng nàng bên trong. Ôn Từ Phi Phi hứ mấy lần, mở ra hắn —— "Ngươi làm gì nha, dọa ta một hồi." "Chột dạ người, mới có thể bị hù dọa." "Rõ ràng là ngươi vô thanh vô tức, giống quỷ đồng dạng xuất hiện." Phó Tư Bạch trong tay mang theo một bình chưa mở đóng băng chanh soda, đặt tại nàng bàn nhỏ bên cạnh "Ta tới nhìn ngươi một chút chiến tích ." Ôn Từ liếc mắt, ngồi xuống điền excel danh sách biểu, không để ý tới hắn. Trương Hải triều nhìn một chút Phó Tư Bạch, lại nhìn một chút Ôn Từ, bát quái hỏi câu "Học tỷ, vị này chính là. . ." Phó Tư Bạch miễn cưỡng nói "là ngươi học tỷ bạn trai cũ." "A. . . Cái này. . ." Phó Tư Bạch tiện tay cầm lên một chi trung tính bút, tại thon dài xương cảm giác đầu ngón tay xoay tròn lấy "Mặc dù là bạn trai cũ, nhưng nàng đối với ta không hết lòng gian, ta còn đang suy nghĩ muốn hay không phục hôn." Trương Hải triều nuốt ngụm nước bọt, lúc rời đi, nghiêm túc nói "Ta chúc học tỷ cùng học trưởng vĩnh kết đồng tâm." Ôn Từ không nói vịn cái trán, chung quanh nhiều người nhãn tạp, hắn dĩ nhiên đĩnh đạc đi tới nói chuyện cùng nàng, coi là thật Hải thành kia sau một đêm, là triệt để bãi lạn sao. Nàng đem Phó Tư Bạch kéo đến đón người mới đến bày bên ngoài, xuyên qua Thanh Thảo bãi, đi vào dưới cây nhãn thơm "Phó Tư Bạch, ngươi rất nhàn sao!" "Không nhàn, nhưng quá nóng." Phó Tư Bạch đem chanh soda vặn ra, đưa tới miệng nàng một bên, "Uống một ngụm, giải nóng." Ôn Từ đưa tay ngăn nước soda "Không uống, ngươi đi nhanh đi." Phó Tư Bạch dựa lưng vào thân cây, phối hợp uống một ngụm, hầu kết nhấp nhô, nhíu mày nhìn qua nàng "Tra nữ." "Cái gì a." "Đoạn thời gian trước không ngừng nói cái gì không nỡ, muốn ta, đuổi theo ta. . . Đều là giả." "..." "Kỳ thật ngươi chỉ muốn ngủ ta." "... ..." "Ngủ thẳng tới, thoải mái qua, liền đem ta ném đi." Ánh mặt trời chiếu sáng lấy nam nhân màu nâu nhạt con ngươi, trong suốt xinh đẹp, lời nói ra lại làm cho người nghĩ đánh đau hắn, "Lại đi trêu chọc niên đệ." Ôn Từ đỏ mặt "Ngươi chớ nói lung tung nha!" "Vậy tại sao vụng trộm rời đi, nếu không phải thấy được trong thùng rác t, Lão tử còn tưởng rằng zuoc hồn mengle." "Ta chỉ là sợ hãi. . ." Ôn Từ cúi đầu, buồn bực nói, "Nếu như ngươi không phải Phó Tư Bạch liền tốt." "Ta sẽ không mở ngân phiếu khống, nói là cả một đời, đó chính là cả một đời, không cần trốn trốn tránh tránh, không cần chỉ ở mất điện trong đêm tối ôm ngươi." Hắn kéo hắn lại tay, đưa nàng cả một cái vòng vào trong ngực, "Bất luận cái gì thời gian , bất kỳ cái gì địa phương , ta nghĩ ôm ta Bặc Bặc, liền có thể ôm đến." Ôn Từ cảm thụ được nam nhân chặt chẽ ôm cùng trong lồng ngực hữu lực tim đập, đầu óc có chút mơ hồ "Có ý tứ gì a Phó Tư Bạch?" "Đều giải quyết." "Giải quyết? Ngươi là nói. . ." "Bảo an Ôn gia, mà cùng lúc đó, hắn không can thiệp nữa ta bất luận cái gì tự do." Sẽ có chuyện tốt như vậy sao? Sẽ có như thế không hoàn mỹ kết cục sao? Ôn Từ ngước mắt nhìn xem hắn "Ngươi dùng cái gì làm trao đổi?" ... Hai ngày trước, Phó Tư Bạch cùng Phó gia lão gia tử từng có một trận đàm phán. Hải thành sự tình, còn có khoảng thời gian này phát sinh hết thảy, lão gia tử không phải không biết. Hắn còn không có tìm được cơ hội thích hợp đem Phó Tư Bạch kêu đến, Phó Tư Bạch ngược lại tới trước đến văn phòng, hướng hắn ngả bài "Gia gia, ta sẽ không cùng Ôn Từ chia tay." "Lặp lại lần nữa." "Ta vĩnh viễn sẽ không cùng nàng chia tay, ta sẽ chiếu cố nàng cả một đời." Lời còn chưa dứt, lão gia tử thuốc lá trong tay đấu ném bay ra ngoài, tại trắng noãn trên tường rơi xuống một cái đen nhánh ấn nước đọng —— "Hỗn trướng!" Phó Tư Bạch chậm rãi đi đến bên tường, cúi người nhặt lên trên đất cái tẩu, đi đến bên cạnh bàn, rút ra trừ độc khăn ướt, thon dài xương cảm giác đầu ngón tay lau sạch nhè nhẹ lấy cái tẩu "Gia gia, bớt giận." Lão gia tử nhìn xem Phó Tư Bạch cái này bình tĩnh tẩy luyện bộ dáng, hiển nhiên đối với đây hết thảy đã sớm chuẩn bị. "Ngươi biết, thê tử của ngươi chỉ có thể là mềm lòng một cái." "Ta biết ngài yêu thương phương mềm lòng, nhưng ta không yêu nàng." Phó Tư Bạch ngữ điệu bình thản, "Thê tử của ta là cùng ta làm bạn cả đời người, nhất định phải từ ta tự mình tới lựa chọn." "Tương lai ngươi thì sẽ biết, nhân sinh dài dằng dặc, yêu hay không yêu, là nhất không chuyện quan trọng." "Nhưng nhân sinh là chính ta." "Cái này to như vậy tập đoàn, rút dây động rừng, ngươi thật sự coi là nhân sinh của ngươi có thể cho là mình mà sống sao?" Phó Tư Bạch con ngươi đen nhánh thẳng tắp ngắm nhìn lão gia tử, trầm giọng nói "Từ nhỏ đến lớn, ta chưa từng có minh xác vì chính mình muốn qua cái gì, nhưng lần này, ta rất rõ ràng, ta chỉ muốn muốn nàng." Lão gia tử nhìn ra thiếu niên đáy mắt kiên định. "Thà rằng cái gì cũng không cần, chỉ cần nàng?" "Đúng." "Phó Tư Bạch, hiện tại Phó gia không chỉ ngươi một đứa bé." Phó Tư Bạch nghĩ đến Tiêu Nhã cái kia trương khuôn mặt đáng ghét mặt, đáy mắt lạnh lạnh "Ta biết." "Cho nên để cái kia hại chết mẫu thân ngươi nữ nhân đăng đường nhập thất, thay thế mẫu thân ngươi vị trí, ngươi cũng không cần thiết sao?" Phó Tư Bạch tay nắm thật chặt, bình tĩnh mắt đen dũng động ám lưu. Lão gia tử bắt được đáy lòng của hắn mẫn cảm nhất, cũng là không thể nhất xúc động vảy ngược. "Đây hết thảy, bất quá đều tại gia gia một ý niệm..." "Nếu như ngươi là Phó gia tương lai chủ nhân, ngươi có thể chi phối đây hết thảy. Tiêu Nhã sở dĩ còn không có gả tiến Phó gia, cũng là bởi vì phụ thân ngươi đối ngươi kiêng kị." Lão gia tử xử lấy quải trượng, chậm rãi đứng lên, trầm giọng nói, " nhưng ngươi hôm nay đi ra cái này phòng làm việc, ngươi liền chẳng phải là cái gì, Ôn gia cô nương kia ngươi không bảo vệ được, ngươi địa vị của mẫu thân cũng không bảo vệ được." Phó Tư Bạch khóe miệng tràn ra một vòng nụ cười thê lương "Địa vị gì, cái gì Phó phu nhân. . . Nếu như mụ mụ thật sự quan tâm cái này, nàng liền sẽ không rời đi thế giới này, rời đi ta." "Ôn gia cô nương kia đâu, ngươi cũng mặc kệ sao, để Ôn thị tập đoàn giống lúc trước đồng dạng, sụp đổ, bất quá chỉ là động động ngón tay sự tình." "Gia gia, mỗi người đều có uy hiếp, mặc kệ nghèo vẫn là giàu, mỗi người. . . Cũng đều có mình Địa Ngục." Phó Tư Bạch quay đầu nhìn Hướng lão gia tử, "Ngài để ý nhất phương mềm lòng, ngài lại có thể bảo hộ nàng đến khi nào? Mười năm? Hai mươi năm? Vẫn là vĩnh viễn?" Lão gia tử bỗng dưng ngã ngồi trên ghế. Hắn không nghĩ tới, Phó Tư Bạch vậy mà lại dùng phương mềm lòng đến uy hiếp hắn! "Tốt! Không hổ là ta một tay dạy dỗ nuôi lớn người thừa kế !" Phó Tư Bạch ánh mắt Lãnh Lệ, mặt không chút thay đổi nói "Gia gia, ta không nghĩ uy hiếp ngài, cũng xin ngài không muốn phá hư trong lòng ta trân tàng cuối cùng một phần tốt đẹp, ta yêu nàng rất nhiều năm." Nói xong, hắn không chút do dự bước ra văn phòng. Nghiêm Tuân cảm nhận được hai người giương cung bạt kiếm bầu không khí, tại Phó Tư Bạch rời đi về sau, hắn đi nhanh lên tiến đến trấn an lão gia tử, lão gia tử lại khoát tay áo, ra hiệu hắn không cần phải nói cái gì. Hắn không chút nào lo lắng. "Từ Lâm Diêu Chi rời đi về sau, hắn đã cảm thấy sinh ra ở Phó gia là một loại lớn lao thống khổ, Phó Tư Bạch cái tên này, đối với hắn mà nói cũng là gánh vác. Nhưng chờ hắn thật sự cảm thụ qua thế giới tàn nhẫn về sau, liền biết hắn mất đi chính là cái gì." Lão gia tử cặp kia tang thương con ngươi lộ ra như ưng bình thường ánh mắt sắc bén, "Đã không tin tà, tạm thời thả hắn ra ngoài xông xáo." Người đăng ๖ۣۜÉp ๖ۣۜTuy ๖ۣۜÔ Ba! Tại Hạ Thiên ngón tay chỉ tại Bạch Kình trên người một khắc này, trận pháp xuất hiện. Chưởng mộc! Bên cạnh Thôn Bằng cùng Hồng Hổ vẫn luôn đang yên lặng quan sát đến Hạ Thiên chiến đấu, hai người bọn họ thấy cảnh này thời điểm, hiển nhiên đều là sững sờ, bởi vì bọn hắn đều được chứng kiến Hạ Thiên môn này bản sự. Mặc dù cảm thấy kinh ngạc, nhưng bọn hắn không có chút nào quấy rầy Hạ Thiên. Cứ như vậy lẳng lặng quan sát. Trận pháp bên ngoài. "Sáu mươi lăm, lại là ngươi truyền nhân, trước đó hắn vừa cùng mặt khác hai cái thiên tài đánh xong, hiện tại lại tìm tới Bạch Kình, mà lại lần này xem ra giống như sẽ không dừng lại." "Đúng vậy a, sáu mươi lăm, truyền nhân của ngươi lần này thế nhưng là hiển lộ tài năng, lần này cùng Bạch Kình đánh, không biết sẽ để cho chúng ta nhìn cái gì trò hay a." "Đúng rồi, hắn vừa rồi sử dụng ngươi trận trong trận a, chỉ bất quá về sau không biết vì cái gì chính hắn đánh gãy." Những Thái Thượng trưởng lão kia cũng bắt đầu trêu ghẹo sáu mươi lăm trưởng lão, bất quá sáu mươi lăm trưởng lão cũng cảm giác vô cùng tự hào, hắn không nghĩ tới Hạ Thiên thế mà như thế cho hắn tăng thể diện, hắn đang dạy Hạ Thiên bản lãnh thời điểm, chính là hi vọng có một ngày Hạ Thiên có thể hiển lộ tài năng, thế nhưng là lúc trước hắn cho rằng đây là cần ít nhất thời gian năm mươi năm. Hắn không nghĩ tới chính là Một ngày này đi tới quá sớm. Hiện tại! Hạ Thiên cùng Bạch Kình đã triệt để đánh nhau. "Các ngươi mau nhìn, lại là tiểu trận này pháp." Những Thái Thượng trưởng lão kia hô. Mà lại bọn hắn đột nhiên phát hiện, Hạ Thiên tại trận pháp bố thành một khắc này, cũng không có sốt ruột đối phó Bạch Kình, mà là đem ánh mắt nhìn về phía vừa rồi Bạch Kình bên cạnh Quân Nhị. "Ta nói để ngươi đợi ta." Hạ Thiên nhìn xem trước mặt Quân Nhị. Ngạch! Quân Nhị lập tức sững sờ. Lúc trước hắn đứng ở nơi đó, động cũng không dám động. Bởi vì nơi này chiến đấu hoàn toàn không phải hắn có thể tưởng tượng, hắn không nghĩ tới, cuối cùng thế mà lại xảy ra chuyện như vậy. Hạ Thiên thế mà để mắt tới hắn. Mà lại là tại cùng Bạch Kình thời điểm chiến đấu để mắt tới hắn. Quá cuồng vọng. Hạ Thiên cách làm như vậy quả thực chính là không nhìn Bạch Kình, hắn bên này cùng Bạch Kình chiến đấu, bên kia thế mà còn muốn bứt ra cùng Quân Nhị đánh. "Hạ Thiên, ngươi đừng khinh người quá đáng." Quân Nhị hiện tại sắc mặt vô cùng khó coi. Hắn cũng biết mình bây giờ cùng Hạ Thiên đã hoàn toàn không phải một cái giai đoạn người, hắn hiện tại, tại Hạ Thiên trước mặt căn bản cũng không đủ nhìn, Hạ Thiên muốn đối phó hắn quả thực chính là rất dễ dàng. "Là ta khinh người quá đáng sao? Từ khi ta tiến vào nội môn, ngươi tập kích qua ta mấy chục lần, mà lại tìm nhiều người như vậy đối phó ta, chẳng lẽ ta cũng chỉ có thể chịu đựng sao?" Hạ Thiên nhìn xem Quân Nhị hỏi. Không sai! Vẫn luôn là Quân Nhị chủ động khi dễ Hạ Thiên, mà lại trước đó Hạ Thiên cũng đã nói, Tinh Tuyệt Long Thần không phải hắn giết, có thể Quân Nhị chính là không buông tha. Hiện tại Quân Nhị ngược lại là đến nói Hạ Thiên khinh người quá đáng. Đây thật là không muốn mặt đến nhà. "Hạ Thiên, hiện tại là ngươi cùng Bạch sư huynh thời gian chiến đấu, ngươi muốn đối phó ta, cũng phải chờ cùng Bạch sư huynh chiến đấu kết thúc về sau a? Ngươi bây giờ muốn đối phó ta, đó chính là không đem Bạch sư huynh để vào mắt." Quân Nhị vội vàng nói. Hắn là muốn để Hạ Thiên trước cùng Bạch Kình động thủ, dạng này Bạch Kình liền có thể trước đem Hạ Thiên cho đào thải, Hạ Thiên cũng liền không có cách nào đối phó hắn. "Ta tại sao phải đem hắn để vào mắt?" Hạ Thiên hỏi ngược lại. Ngạch! Không sai! Hạ Thiên tại sao phải đem một cái Bạch Kình để vào mắt. Bất quá Hạ Thiên vừa nói ra, Bạch Kình liền triệt để phẫn nộ, Hạ Thiên đây quả thực là đang đánh mặt a. Hoàn toàn không nể mặt hắn. Cái này nhưng hắn như thế nào chịu đựng. Nếu như không phải có trận pháp ngăn ở trước mặt mình, hắn hiện tại liền muốn xông đi lên giết Hạ Thiên. Đạp! Hạ Thiên trực tiếp nhanh chân hướng về Quân Nhị đi đến. "Hạ Thiên, ngươi không được qua đây, ngươi cái này rõ ràng là khi dễ người, thực lực ngươi so với ta mạnh hơn, ngươi liền khi dễ ta..." "Theo ngươi học." Hạ Thiên đáp lại nói. "Ngươi đến a, cùng lắm thì cá chết lưới rách." Quân Nhị xem xét Hạ Thiên cũng không lui lại ý tứ, hắn liền hiểu, dùng mềm khẳng định là không được, vì lẽ đó hắn muốn tới cứng, hù dọa một chút Hạ Thiên. Bởi vì Hạ Thiên hiện tại là muốn cùng Bạch Kình chiến đấu. Nếu như hắn cùng Hạ Thiên đến cái cá chết lưới rách, cái kia Hạ Thiên nói không chừng cũng sẽ thụ tổn thương, như vậy, lại cùng Bạch Kình chiến đấu, liền nhất định phải thua. Vì lẽ đó hắn chính là muốn dùng loại biện pháp này chấn trụ Hạ Thiên. Dáng tươi cười! Hạ Thiên trên mặt lộ ra một tia dáng tươi cười "Đến tột cùng là cá chết lưới rách, vẫn là lấy trứng chọi đá đâu?" Ngạch! Nghe được câu này thời điểm, Thôn Bằng cùng Hồng Hổ đều là sững sờ. Hạ Thiên nói bá khí a. Sưu! Tại Hạ Thiên xông đi lên một nháy mắt. "Ta giết ngươi!" Quân Nhị cũng là la lớn. Phốc! Thế nhưng là nương theo lấy thanh âm của hắn đi qua, thân thể của hắn cũng là trực tiếp biến mất ngay tại chỗ, trên người hắn lệnh bài rơi lả tả trên đất, Hạ Thiên nhìn thoáng qua trên đất lệnh bài, cũng không có đi nhặt. Làm xong! Quân Nhị đã bị Hạ Thiên làm xong. "Uy, lệnh bài cũng không chiếm lấy?" Hồng Hổ nhắc nhở, hắn coi là Hạ Thiên là quên. "Đưa ngươi." Hạ Thiên sau khi nói xong trực tiếp quay đầu. Nhất tinh trận pháp! Ầm ầm! Nương theo lấy chưởng mộc bị phá nháy mắt, Hạ Thiên cũng là trực tiếp vãi ra một cái nhất tinh trận pháp. Mấy người đều không rõ hắn đây là ý gì. Bình thường đến nói, hắn vừa rồi khốn trụ Bạch Kình, nên thừa cơ hội này đi bày trận mạnh hơn trận pháp mới đúng, thế nhưng là hắn vây khốn Bạch Kình về sau, lại đi đối phó một cái căn bản cũng không có cái gì đối phó cần thiết Quân Nhị. Bỏ qua tốt nhất bày trận thời cơ. Hiện tại còn xuất ra một cái nhất tinh trận pháp tới đối phó Bạch Kình. "Điêu trùng tiểu kỹ." Bạch Kình thân thể khẽ động, trực tiếp liền muốn phá trận. Ba! Đúng lúc này, cái thứ hai trận pháp xuất hiện. Vẫn là nhất tinh trận pháp! Ngạch! "Tổ hợp trận pháp?" Thôn Bằng lập tức sững sờ. "Ngươi nói là, đây là Thái Thượng đại trưởng lão tổ hợp trận pháp?" Hồng Hổ nhìn về phía Bạch Kình hỏi. Ba! Ba! Ba! Một cái tiếp theo một cái nhất tinh trận pháp xuất hiện, những này nhất tinh trận pháp ở giữa tổ hợp thân mật vô gian, hỗ trợ lẫn nhau, phối hợp vô cùng mật thiết. Ầm ầm! Công kích! Đủ loại công kích trực tiếp đánh tới hướng Bạch Kình. "Đáng ghét, đây là có chuyện gì?" Bạch Kình hiển nhiên cũng ngây ngẩn cả người, bất quá hắn cũng không biết đây là Thái Thượng đại trưởng lão sở trường trò hay, bởi vì hắn căn bản cũng không có thấy qua Thái Thượng đại trưởng lão động thủ. Trận pháp bên ngoài! Ngạch! "Cái này..." Sáu mươi lăm Thái Thượng trưởng lão trên mặt tất cả đều là không thể tưởng tượng nổi thần sắc, hắn hiện tại hoàn toàn không biết nên làm sao đi hình dung tâm tình của mình. Tổ hợp trận pháp! Hắn phi thường rõ ràng Hạ Thiên vì cái gì có thể sử dụng ra tổ hợp trận pháp. Bởi vì hắn mang theo Hạ Thiên đến xem Thái Thượng đại trưởng lão tranh tài. Hạ Thiên nhất định là vào lúc đó học được. Không chỉ là sáu mươi lăm Thái Thượng trưởng lão, lúc này xung quanh hắn Thái Thượng trưởng lão cũng tất cả đều nhìn về phía sáu mươi lăm Thái Thượng trưởng lão, liền Thái Thượng đại trưởng lão cũng đem trước mặt mình video điều đến Hạ Thiên bọn hắn nơi này. Thông tin cơ bản Truyện gốc Gấm rách Tác giả Phỉ Ngã Tư Tồn “Tình yêu trên thế giới này, không có cách nào, lợi ích của bản thân và gia đình luôn phải đặt ở phải ở phía trước” Không biết đây là lần thứ mấy mình đọc lại Gấm rách nữa. Lần đầu đọc, mình thấy choáng ngợp. Choáng ngợp bởi sự tráng lệ của hào môn thế gia ba nhà tài phiệt Đài Bắc, bởi tất cả những người xung quanh Phó Thánh Hâm, mà kẻ đầu sỏ trong đó – Dịch Chí Duy hắn đáng sợ đến rùng mình, bởi đoạn kết quyết tuyệt, gọn ghẽ, dứt khoát lặng cả người. Lần sau đọc thực sự khủng khiếp, khóc cạn cả nước mắt, từ trang đầu đến trang cuối, vì đã biết kết thúc đau đớn như thế, nên càng đọc những đoạn vui vẻ an yên tạm thời, càng khóc. Lần đó đọc thật là vất vả, chả hiểu sao cứ đâm đầu vào ba cái thứ ngược luyến tàn tâm này làm gì cho khổ đời Còn lần này, đã nguôi ngoai nhiều rồi, bình tĩnh nhiều rồi, chỉ là vẫn không thôi đau lòng cho nữ chính. Dịch Chí Duy chắc chắn là một tên khốn nạn, nhưng một tên khốn nạn cũng chẳng thể bức chết được Phó Thánh Hâm. Thánh Hâm thông minh như vậy, kiên cường như vậy, nhưng chẳng còn cách nào khác cả, là ông trời nhất định muốn cô chết. Phó Lương Đông, ông ấy yêu thương Phó Thánh Hâm lắm sao? Thoải mái chết đi để lại cho cô ấy gánh nặng lớn như vậy, đấy là yêu thương sao? Giá bảo ông ấy chỉ là đơn thuần cùng đường không trả được nợ, vì ông tin Hâm nhi có thể vực lại được Hoa Vũ… nhưng rõ ràng ông ấy biết, ông ấy biết mười mươi người nhắm vào ông ấy là ai, vậy mà lại để Thánh Hâm tiếp quản Hoa Vũ. Cha cô, ông ấy không hề muốn bảo vệ cô. Ông ấy muốn bảo vệ Thánh Khi Thánh Hi Thánh Hiền và bà Phó. Còn đứa con gái cả mồ côi mẹ từ nhỏ là cô đây, ông ấy căn bản muốn cô chết, muốn cô chết nên mới đẩy Hoa Vũ vào tay cô! Đáng thương thay Phó Thánh Hâm, nếu lúc đầu cô bán Hoa Vũ, cho ai cũng được, thậm chí Giản Tử Tuấn cũng được, cầm tiền cao chạy xa bay, đến một phương trời mới, sống như một người bình thường, thì mọi chuyện đã không nên nỗi. Cô ấy sẽ gặp một người yêu thương mình, cô cũng yêu thương người đó, an ổn yên tĩnh sống… Nhưng không, Hoa Vũ là của Phó Lương Đông, nên cô gánh, bán mình để gánh, vì cô tưởng rằng cha yêu cô nhất trên đời! Lúc khốn đốn đến cùng cực, phải bán cả linh hồn của mình đi, Thánh Hâm cũng không gục ngã. Vì nếu cô gục ngã, hoặc bỏ đi rồi, mẹ kế, Thánh Khi Thánh Hi Thánh Hiền phải làm thế nào. Thế rồi, lần lượt đến Thánh Khi và mẹ kế phản bội cô. Thánh Khi đã hận cô đến mức nào nên mới quyết chết đi cũng muốn cô chết theo, nhất quyết không vạch trần Dịch Chí Duy để cá chết lưới rách. Thánh Khi cần số tài sản đó ư, hay vì nỗi ghen tức đã làm con bé mù cả mắt, hay vì nó đã yêu Dịch Chí Duy đến mất hết lí trí rồi? Mẹ kế tưởng như cũng chết theo Thánh Khi đấy, cuối cùng cũng chỉ cần một tờ ngân phiếu, đã cười mãn nguyện rời đi. Bà ta căn bản không quan tâm Thánh Hâm, không quan tâm Hoa Vũ, bà ta chỉ cần có tiền để ăn trắng mặc trơn, số tiền đó ai cho không quan trọng. Ha, nhưng xét ra, bà ta cuối cùng lại chính là người “nhân đạo” với cô nhất! Phó Lương Đông chết rồi, Phó Thánh Khi chết rồi, con cũng chết rồi. Ba người chết. Còn lại ba người sống. Bà Phó, Thánh Hi, Thánh Hiền bọn họ đã có món tiền đó, có cả sự đảm bảo của Dịch Chí Duy. Vậy thì cô chẳng còn gánh nặng nào trong hồng trần bạc bẽo nữa. Nên giờ cô đã có thể toàn quyền cuộc sống của mình rồi, sống hay chết cũng không cần vì người khác nữa. Cô hoàn toàn có thể sống, nợ không trả được thì vào tù, năm năm, mười năm, Dịch Chí Duy, Dịch Truyền Đông, Giản Tử Tuấn có gán được thêm tội nghiệt nào nữa không? Mười lăm năm sau sẽ lại nhìn thấy bầu trời xanh, thiên hạ cũng chẳng nhớ Phó Thánh Hâm là ai nữa. Nhưng cô không làm thế. Cô đem thứ duy nhất mình còn lại để trả thù Dịch Chí Duy. Cô không cho Dịch Chí Duy cơ hội quay đầu. 4 giờ, trời còn chưa sáng, chỉ số giá ngày mai thế nào không phải chỉ dựa vào một câu nói của Dịch Chí Duy ư? Thời gian chưa hết, nhưng cô đã không cho Chí Duy thu hồi lại quyết định đối với chỉ số hàng hóa nữa, cũng không cho hắn cơ hội cứu cô một lần nữa để cái cảnh mèo vờn chuột này không biết kéo dài đến bao giờ nữa. Cô chết. Cô kết thúc trò chơi của Dịch Chí Duy khi màn còn chưa hạ. Dịch Chí Duy sẽ mãi mãi không còn cơ hội nào nữa đâu. Cho dù hắn muốn làm gì đi nữa. Muốn một lát nữa bình tâm lại sẽ đẩy chỉ số hàng hóa tương lai, hay muốn trả nợ thay cô, hay muốn cứu cô ra khỏi vòng lao lý, đều dễ như trở bàn tay, nhưng không thể nữa. Phó Thánh Hâm không để cho hắn cơ hội nào nữa. Người chết là hết. Thật muốn đọc Mãn bàn giai thâu, để xem Dịch Truyền Đông ra mặt như thế nào, Dịch Chí Duy còn ai bên cạnh mình! Chúc Giai Giai ư? Hay Phồn Tố? Muốn xem Dịch Chí Duy Dịch Truyền Đông Giản Tử Tuấn lưỡng bại câu thương thế nào, muốn biết Phó Thánh Hi Phó Thánh Hiền liệu có trả thù cho chị cả, có làm phong vân biến sắc hay cứ đơn thuần sạch sẽ mà sống vậy thôi? Nhưng Thánh Hâm phải chết. Phải chết mới đúng là con người của cô. Nếu bên kia cầu Nại Hà thật sự có kiếp sau, thật muốn xem Phó Lương Đông Phó Thánh Khi dùng biểu hiện gì để đối mặt với Thánh Hâm. Muốn xem Dịch Đông Cù có thực sự hận Phó Lương Đông, hay tất cả chỉ là Dịch Chí Duy mua dây buộc mình! Thật sự kết thúc gọn ghẽ như vậy là hợp lý nhất rồi, nhưng vẫn không cam lòng chút nào… Truyện tương tự Sai lầm nối tiếp Lam Bạch Sắc Thiên sơn mộ tuyết Phỉ Ngã Tư Tồn Đông cung Phỉ Ngã Tư Tồn Gấm rách là một trong những bộ hiện đại xuất sắc nhất của Phỉ Ngã Tư Tồn. Tiếc là không có tác phẩm nào cùng hệ liệt Mãn bàn giai thâu khá ngắn và còn gây nhiều tranh cãi. Tuy nhiên, mẹ kế còn viết không ít truyện hiện đại, âm mưu, trả thù nữa. Nếu quan tâm, bạn có thể tìm đọc thêm những truyện ấy của mẹ kế ở dưới đây, hẹn gặp lại! Tiểu thuyết của Phỉ Ngã Tư Tồn Fei Wo Si Cun / 匪我思存

cá chết lưới rách