Kẹo Ngọt Kim Cương. Kẹo Ngọt Kim Cương. Đánh giá: 10 / 10 từ 0 lượt Tác giả: Tô Tiền Tiền. Thể loại: Đô Thị, Khác, Ngôn Tình, Sủng. Trạng thái: Hoàn thành. Lượt xem Chương 21: 21: Changlin - Nhớ Em. Đột nhiên trên đùi có thêm cơ thể người con gái mềm mại như bông, còn vô cùng trẻ con ngăn anh lại sau lưng cô. Chu Khâm Nghiêu ngẩn người. Dù cô chỉ ngồi hờ trên đầu gối, nhưng trái tim của người đàn ông vẫn bị nhiễu loạn không thể Kẹo Ngọt Kim Cương FULL - (Chương 11) - Tác giả Tô Tiền Tiền Cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại Wattpad.VN. Kẹo Ngọt Kim Cương FULL - (Chương 47) - Tác giả Tô Tiền Tiền Cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại Wattpad.VN. Bạn đang đọc truyện Kẹo Ngọt Kim Cương của tác giả Tô Tiền Tiền. Hai năm trước Chu Khâm Nghiêu tới ngõ Cây Hòe, thuê một căn phòng ở đây. Hút bao thuốc mười tệ, lái chiếc mô-tô cũ, không có hứng thú với tiền và phụ nữ, là một người không có đam mê khao khát gì Đọc truyện Kẹo Ngọt Kim Cương của tác giả Tô Tiền Tiền, đã full (hoàn thành). Hỗ trợ xem trên di động, máy tính bảng. Kẹo Ngọt Kim Cương. Chương 10. Kẹo Ngọt Kim Cương Chương 10: 10: Nếm Viên Kẹo Thứ Mười - Mãnh Liệt. Chương trước Chương tiếp . Vì bị cảm nên Chu Khâm Nghiêu tan làm sớm, mới vừa vào đến đầu ngõ đã thấy Đường Du đứng chờ ở cổng nhà anh. mldB. Bạn đang đọc truyện Kẹo Ngọt Kim Cương của tác giả Tô Tiền Tiền. Hội chị em nhà giàu quyền quý đều cười nhạo Đường Du, ma xui quỷ khiến lại đi yêu một anh chàng nghèo không rõ lai lịch, thậm chí vì anh ta mà không ngại trở mặt với gia những lời đồn đại đó, Đường Du chỉ cười nhạt không một lời giải này, tại buổi đấu giá đá quý ở Anh, ông trùm kim cương Chu Khâm Nghiêu dùng vài trăm triệu nhân dân tệ đổi lấy viên kim cương hồng trứng bồ câu quý hiếm trên thế giới, lập kỷ lục đấu giá kim cương toàn viên hỏi anh là để sưu tầm hay mang Khâm Nghiêu đáp “Để cầu hôn bé ngoan của tôi.”Ngoài ra, bạn có thể đọc thêm truyện Thích Dáng Vẻ Hung Dữ Của Em của cùng tác giả. Ở hai bên đường Cây Hòe, lá ngô đồng rơi đầy đất, mùa thu lặng lẽ đến, gió nhẹ nhàng thổi làm lá cây trên đất bay lên, rồi lại nhẹ nhàng rơi xuống. Đường Du đứng trong phòng khách, quan sát khung cảnh xa lạ xung quanh. Đây là một ngôi biệt thự bỏ trống đã lâu, tuy rằng kiểu trang trí hơi cũ kỹ, nhưng tổng thể vẫn được coi là sạch sẽ ngăn nắp. Vài năm trước, vì lý do kinh doanh nên nhà họ Đường đã chuyển đến Hải Thành bên cạnh đây, nhưng bây giờ lại vì kỳ thi tuyển sinh Đại học yêu cầu quay về hộ tịch gốc, nên Đường Du đành phải chuyển trường về Thành phố C. Vì trường trung học nghệ thuật tốt nhất Thành phố C nằm trong khu này, nên mẹ Phương Lai của cô đã mua một ngôi biệt thự ở gần đây, tuy rằng hơi cũ nhưng được cái gần trường, đi lại khá thuận tiện. “Con chờ một lúc, mẹ sẽ gọi người sang đây quét dọn, sẵn tiện đổi luôn giấy dán tường trong phòng con. Hữu Hữu, con còn muốn mua thêm gì nữa không?” Giọng Phương Lai từ phía sau truyền đến, Đường Du quay đầu lại hỏi bà “Ba con đâu rồi ạ?” Phương Lai định trả lời thì di động trên tay bà vang lên. Bà lập tức quay lưng lại, đi đến cửa sổ rồi nhận cuộc gọi. Bóng dáng mẹ cao ngạo thẳng tắp, lộ ra sự tự tin đặc biệt chỉ có ở “nữ cường nhân”*, giỏi giang và mạnh mẽ. *Nữ cường nhân cụm từ dùng để miêu tả những người phụ nữ độc lập, mạnh mẽ, kiên cường và quyết liệt, không dựa dẫm vào bất cứ ai. Vài giây sau, Phương Lai đã trò chuyện điện thoại xong. Bà đi tới, bỏ lại di động vào trong túi xách hàng hiệu, rồi nói với Đường Du “Ba con vừa nói chuyện với mẹ xong, bây giờ đang ở sân bay chờ mẹ, lần này ba mẹ đi khảo sát ở Nam Phi, con ở nhà nhớ nghe lời dì Dung, luyện đàn cho thật giỏi, nghe rõ chưa?” Nhà họ Đường khởi nghiệp là kinh doanh bất động sản, nhưng có lẽ vẫn chưa bằng lòng với tình trạng hiện tại, từ năm trước Phương Lai đã muốn tiến quân vào lĩnh vực đá quý. Lần này khó khăn lắm mới nhờ được người quen bắc cầu, cùng trò chuyện hợp tác với một chủ mỏ nào đó tại Nam Phi, đương nhiên bà sẽ không bỏ qua cơ hội. Ba mẹ kinh doanh bên ngoài đã nhiều năm, nên Đường Du cũng sớm quen với những lần xa cách này. Cô bình tĩnh gật đầu, chỉ vào mẫu giấy dán tường trên bàn do nhân viên gửi tới “Con muốn giấy dán tường màu xanh da trời.” “Xanh da trời à?” Phương Lai cau mày, cầm lấy tập mẫu giấy dán tường lật xem vài tờ, sau đó chỉ vào một mẫu có họa tiết hoa cúc trắng nhỏ “Màu xanh da trời không đẹp lắm, cái này có được không?” Đường Du mấp máy môi, gương mặt ghét bỏ nhìn đi chỗ khác “Sao cũng được ạ.” - Sau khi Phương Lai rời khỏi, Đường Du trở về phòng ngủ ở lầu hai. Cô đặt hộp đàn cello của mình vào góc tường, cây đàn cello có giá trị không nhỏ trong hộp được Phương Lai nhờ người ở nước ngoài đặc biệt làm thủ công cho riêng cô, trên đàn có khắc tên của Đường Du. Nghĩ đến đây, bả vai Đường Du yếu ớt sụp xuống. Nghiêm túc mà nói, thật ra thì mẹ rất yêu cô, chỉ là phần tình cảm này quá mãnh liệt, quá dồn dập, đôi khi khiến cô không thở nổi. Từ việc lớn như kết bạn ở trong trường đến việc nhỏ như dùng giấy dán tường màu gì, hay những việc không lớn không nhỏ, Phương Lai đều muốn xen vào mọi thứ, hơn nữa còn không cho phép cô từ chối hay kháng cự. Đường Du buồn bực đẩy cửa kính phòng ngủ, đi ra ngoài ban công. Lớp sơn phủ tường trên ban công đã bắt đầu bong ra, bên cạnh đặt vài chậu hoa mới mua. Cô nhoài người ra lan can ban công, có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh vật xung quanh nhà mới. Lối vào biệt thự là một con đường không quá rộng, hai bên đường trồng những cây ngô đồng Pháp cao vút, có vẻ là phong cách của một khu nhà cao cấp tiêu chuẩn, thế nhưng ở con ngõ nhỏ phía bên kia - Dưới cây ngô đồng, lại là những ngôi nhà ngói cũ kỹ nằm san sát nhau. So với biệt thự yên tĩnh phía bên này, thế giới bên kia dường như bình dị và gần gũi hơn, có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng nô đùa, tiếng chuông xe, tiếng vù vù của con quay mà bọn trẻ đang chơi. Đường Du nảy sinh một chút tò mò. Phương Lai quản cô rất nghiêm, luôn nói hiện tại học hành quan trọng, tương lai muốn ra nước ngoài du học, muốn trở thành người chơi đàn cello trẻ tuổi nhất, thì cho dù kết bạn cũng phải là loại con cháu nhà giàu xinh đẹp danh giá. Cho nên bạn bè duy nhất của Đường Du đều là những tiểu thư con nhà gia giáo. Các cô mỗi ngày đều học ngoại ngữ của nhiều quốc gia khác nhau, học lễ nghi của những cô gái nhà quyền quý, học cách thưởng thức rượu vang đỏ cổ điển, học tất cả những chuyện không phù hợp với lứa tuổi của Du thường xuyên cảm thấy rằng, cuộc sống tuổi mười tám của cô hơi thiếu chút sinh động và tùy ý. Âm thanh phía xa xa ồn ào náo nhiệt, tràn đầy sức sống. Ngõ nhỏ nằm khuất hoàn toàn khác biệt với khu biệt thự này đã mạnh mẽ thu hút Đường Du, cô không kìm lòng được nhón chân lên, muốn nhìn cho rõ hơn. Lúc này dì Dung giúp việc đi lên gõ cửa. “Cô chủ ơi, tôi đi ra ngoài một chút nhé.” Đường Du xoay người “Đi đâu vậy ạ?” “Tôi đang chuẩn bị bữa trưa mới phát hiện ra nhà bếp không có nước tương. Tôi ra siêu thị phía trước nhà mua, sẽ về nhanh thôi.” “Dạ.” Đường Du suy nghĩ một lát, rồi chỉ vào dãy nhà ngói nhỏ đối diện hỏi “Đằng kia là gì vậy ạ?” Dì Dung liếc nhìn qua, giọng điệu kỳ lạ “Mảnh đất phía trước đã được lên kế hoạch xây dựng biệt thự, tổng cộng có ba giai đoạn. Kết quả là, nhà phát triển không biết xảy ra chuyện gì, xây được phân nửa thì ôm tiền bỏ trốn. Cho nên bây giờ mới rơi vào tình trạng này, đường phố bên này giàu sang quyền quý, con đường bên kia tam giáo cửu lưu*, loại người nào cũng có. *Tam giáo cửu lưu đủ hạng người các trường phái trong tôn giáo, học thuật, hay các loại nghề nghiệp trong xã hội Nói xong, dì Dung lắc đầu “Tựa như hai thế giới vậy.” Bà ấy lấy chiếc túi thêu hoa nhỏ của mình rồi căn dặn Đường Du “Bây giờ tôi phải đi mua ngay, nếu cô buồn chán có thể xuống dưới lầu xem tivi nhé.” Đường Du nghĩ ngợi một chút, rồi đi tới ngăn bà ấy lại “Nếu không để cháu đi cho.” Dì Dung sửng sốt “Như vậy sao được… Đây là việc tôi phải làm mà.” “Dù sao cháu cũng không bận gì.” Đường Du không nói lời nào nữa mà đi ra ngoài “Dì yên tâm, cháu sẽ về sớm ạ.” Thật ra trong phòng bếp đang có khá nhiều việc, chính xác là dì Dung không rảnh để phân thân, bà ấy không thể làm gì khác hơn là đành thỏa hiệp “Thế thì phiền cô chủ vậy, cũng không xa lắm đâu, siêu thị ở đầu phố cách đây chừng 200m thôi.” “Vâng ạ.” Dì Dung tiễn người ra đến cửa, tựa như nhớ ra điều gì, đột nhiên lớn tiếng gọi “Đúng rồi cô chủ, ngàn vạn lần cô đừng đi sang con phố đối diện nhé, bà chủ trước khi đi đã đặc biệt dặn dò, bên kia rất lộn xộn, nhiều kẻ xấu.” “…” Đường Du yên lặng nhìn người giúp việc đã theo cô tới bên đường mà lòng vẫn còn lo lắng “Dì Dung, dì vẫn còn đang hầm canh trong nồi đúng không?” Dì Dung bị nhắc nhở thì vỗ đùi chạy vào nhà “Thôi chết rồi!” Bên tai cuối cùng cũng yên lặng, Đường Du cũng nhắm mắt thở phào, như muốn mang ấm ức trong lòng trút hết ra ngoài. Tại sao cả thế giới đều muốn kiểm soát cô, dù mẹ Phương Lai đi rồi, thì vẫn còn một người giúp việc nói nhiều như vậy. Nhưng may mắn là, cuối cùng cô cũng chiếm được nửa tiếng tự do. Đường Du băng qua đường lớn, dọc theo bên đường, vừa đi vừa tò mò quan sát phía bên kia. Cô muốn biết, thế giới bên kia so với thế giới của mình khác nhau như thế nào. Xuyên qua những tán cây ngô đồng cao lớn là con đường đối diện ngoằn ngoèo quanh co, với những ngõ nhỏ đan xen, là “vùng đất cấm” mà người lớn đã nói. Đầu ngõ có một tấm biển nhỏ bằng đá, mặt trên có khắc chữ “Ngõ Cây Hoè”. Trong ngõ có một bãi đất trống, rất nhiều người vây quanh, già trẻ lớn bé đều có cả. Không biết họ đang chơi trò gì mà nhìn qua trông như một khu chợ trời náo nhiệt. Đường Du đứng ở đầu ngõ quan sát thêm vài phút, nhưng cuối cùng vẫn không kìm nén được sự tò mò, cô hạ quyết tâm, đi sâu vào trong “vùng đất cấm”. Trong ngõ nhỏ đều là những ngôi nhà cổ, bức tường gạch cũ kỹ, những căn nhà nằm san sát nhau như đã chứng kiến biết bao biến động lịch sử của thành phố này. Dưới cây hòe già vững chãi, có các cụ già quây quần bên nhau đánh cờ trò chuyện, những đứa trẻ chơi đuổi bắt nô đùa, xung quanh còn có rất nhiều quầy ăn vặt di động được bày bán. Đường Du mua một cây kẹo mạch nha 1, cho vào miệng nếm thử, ngọt ơi là ngọt. Nếu như Phương Lai ở đây, tuyệt đối sẽ không cho phép cô mua mấy thứ hàng quán lề đường này. Đường Du có chút hưng phấn, giống như vô tình lạc vào một thế giới mới ẩn sâu trong thành phố, lưu luyến không muốn rời. Cô vừa mút kẹo vừa xem hai cụ già chơi cờ, sau đó chơi con quay cùng với mấy đứa trẻ. Mặc dù nơi đây không hối hả nhộn nhịp, không có đèn đuốc sáng trưng, nhưng lại mang đậm nét văn hóa dân gian cùng tình người ấm áp. “Vùng đất cấm” chỗ nào? Kẻ xấu ở đâu ra? Đường Du cho rằng nơi này đơn giản là một xứ sở thần tiên, mọi người trông rất tốt bụng và thân thiện, không chút từ chối người ngoài như cô xông vào bên trong. Chơi được một lúc, Đường Du vẫn nhớ mục đích mình đi đến đây, cô nhìn thấy một cửa hàng nhỏ trong ngõ nên đi tới. Bên ngoài cửa hàng không lớn, nhưng bên trong chứa rất nhiều hàng hóa, Đường Du nhìn thấy nước tương ở trên kệ gần nhất. Nhưng trong cửa hàng lại không có người. Cô ngó nghiêng xung quanh, phát hiện ra có một người đàn ông đang tựa vào tủ lạnh đặt ở lối vào cửa hàng, quay lưng về phía cô. Giữa hai ngón tay của người đàn ông có kẹp điếu thuốc, và ánh mắt anh dường như đang dừng lại ở chỗ đám trẻ con chơi đùa. Vóc dáng anh rất cao, tư thế tựa vào tủ lạnh có chút lười biếng. Đường Du đoán rằng đây chính là chủ tiệm, nên cô ho khan một tiếng “Cho tôi hỏi với ạ.” Người đàn ông không đáp lời. Cô không thể không lớn giọng hơn “Chào anh?” Bóng dáng bên cạnh tủ lạnh cuối cùng cũng chuyển động. Người đàn ông quay đầu, không chắc chắn nhìn cô “Gọi tôi à?” Đường Du không chút phòng bị mà chạm phải ánh mắt anh, ngẩn người ra nửa giây. Trái tim cô đập thình thịch, như thể bị thứ gì đó va phải, tự dưng đánh rơi một nhịp. Ánh mặt trời tỏa sáng, người đàn ông mắt đen như mực, vẻ mặt vô cùng thản nhiên, cứ như vậy tựa người vào tủ lạnh, quay nửa người lại, lười biếng nhướng mày nhìn sang. Tay áo khoác của anh xắn lên một nửa lộ ra cổ tay rất đẹp, làn da màu lúa mạch khỏe khoắn, khóa kéo áo khoác không kéo, cứ như thế tùy tiện mở ra làm nổi bật chiếc áo phông xám bên trong. Thoạt nhìn, gương mặt của người đàn ông đang đứng dưới ánh mặt trời này chắc chắn sẽ hớp hồn không ít người, thậm chí có thể đánh bại tất cả những cậu ấm nhà giàu mà Đường Du đã từng gặp ở Hải Thành. Nhưng Đường Du lại không có dũng khí nhìn anh thêm lần thứ hai. Ánh nắng buổi trưa tinh khôi chiếu vào gương mặt người đàn ông, rõ ràng là dịu dàng, nhưng lúc nãy hai người chạm mắt nhau, trong ánh mắt anh lại toát lên vẻ tà mị và xa cách. Giống như một con ngựa hoang khó thuần, toàn thân đều là mùi thuốc súng. Đường Du nuốt một ngụm nước miếng, cúi đầu, theo bản năng lùi về phía sau. Nhưng cô đã gọi rồi, nếu không nói gì lại giống như đang trêu đùa người ta vậy. Cô chỉ có thể cẩn thận từng ly từng tí chỉ vào kệ hàng “Xin hỏi, nước tương bao nhiêu tiền một chai ạ?” Chu Khâm Nghiêu ngước nhìn cô gái xa lạ từ đâu lại xuất hiện trước mặt mình. Làn da trắng sáng, mái tóc ngắn ngang vai, quần yếm denim, chân đi đôi giày trắng. Lại còn có một đôi mắt trong veo, chỉ thiếu khắc thêm dòng chữ “tôi là cô bé ngoan” ở trên trán. Chu Khâm Nghiêu không phải người thích lo chuyện bao đồng, hôm nay cũng không định ngoại lệ. Nhưng anh im lặng một cùng anh vẫn đi tới, đưa tay qua quầy hàng lấy một chai nước tương. “Mười tệ.” “Vâng.” Đường Du cúi đầu sờ tiền, lấy ra tờ một trăm từ trong ví đưa cho anh. Chu Khâm Nghiêu lại tiếp tục hướng mắt về phía đám trẻ con đang chơi đùa ở đằng xa. Thanh âm không nặng không nhẹ cũng theo đó rơi xuống “Không có tiền thối, cô quét mã QR đi.” Di động Đường Du đã hết pin, đang sạc pin ở nhà, lúc ra ngoài cô không có mang theo. Cô dừng lại một lúc, nghĩ rằng dù gì trong nhà cũng phải dùng nước tương, thế nên nhất thời hồ đồ “Lấy cho tôi mười chai.” “…” Chu Khâm Nghiêu quay đầu lại lần nữa. Anh cẩn thận nhìn vào đôi mắt bé ngoan, sau khi xác định là cô đang nghiêm túc thì nhếch môi cười như không cười “Được.” Sau đó, anh nhanh chóng đặt chín chai nước tương còn lại trước mặt Đường Du. “…” Đường Du có chút sững sờ, ra sức chớp chớp mắt, không thể tin nổi mà nhìn vào kệ để hàng, rồi lại nhìn người đàn ông. Làm thế nào anh có thể cầm chín chai nước tương cùng một lúc bằng hai tay, sau đó mang chúng đến đây? Anh là bạch tuộc sao? Lúc này di động của người đàn ông vang lên, anh quay người đi nhận cuộc gọi. Đường Du cũng bắt đầu suy nghĩ xem làm sao mang mười chai nước tương về nhà. Cô ngây thơ nghĩ rằng mình cũng làm được, vì thế bắt chước người đàn ông kia, đưa tay ra, kẹp một chai nước tương vào giữa mỗi ngón tay, sau đó cầm tất cả lên. Nửa giây sau… Quả nhiên nước tương của Đường Du có ý nghĩ của riêng chúng. Đầu tiên là một, hai, rồi ba chai, lần lượt trượt qua kẽ tay cô, tán loạn rơi xuống quầy. Tay chân Đường Du luống cuống, ôm tất cả chai lọ xiêu vẹo vào trong ngực. Rồi thở một hơi thật dài… Nguy hiểm thật, suýt chút nữa rơi vỡ hết rồi. Đường Du bắt đầu suy nghĩ tìm cách khác, lúc cô đang nghĩ xem có nên gửi vài chai lại ở cửa hàng nhỏ này hay không, thì chợt phát hiện có thứ gì đó đang chạm vào mông mình. Cách một lớp quần jeans, loại cảm giác này có chút vi diệu, cũng có chút nhẹ như không. Trong lòng cô căng thẳng, chợt nghĩ đến điều gì, lập tức cảnh giác quay đầu lại. Xung quanh không có ai, xa xa là đám trẻ con đang chơi đùa, các cụ già đang đánh cờ, bà cụ bán kẹo mạch nha vẫn đang đứng ở chỗ cũ. Người ở gần cô nhất, có khả năng đụng vào cô nhất… Đường Du kín đáo nhìn người đàn ông bên cạnh. Anh đã hút thuốc xong, vẫn còn đang nghe điện thoại. Nhưng vào lúc này, bóng lưng người đàn ông trong mắt Đường Du lại nhiều hơn một tia che giấu và cố ý. Cô cắn cắn môi, quay người lại, ngón tay vô thức cạy mở bao bì trên chai nước tương. - Dù anh nhìn qua trông có hơi giống người xấu, nhưng ở đây có nhiều người như thế, sẽ không đến mức trắng trợn táo bạo vậy đâu nhỉ? - Anh lớn lên đẹp trai như vậy, “soái ca” thì thiếu gì bóng hồng vây quanh, nên chắc không đến mức… đói khát đâu. Thế nhưng, ngay lúc Đường Du đang nghi ngờ tự hỏi, bỗng nhiên đối phương lại âm thầm chạm vào mông cô một lần nữa. Loại cảm giác này cực kỳ giống xúc tu bạch tuộc, vừa nhanh vừa nhạy bén, nhanh chóng vươn ra, rồi lại nhanh chóng thu hồi. Thần không biết quỷ không hay, vừa nhìn chính là một tay già đời. Đường Du lập tức quay đầu lại, quả nhiên, cảnh tượng trước mắt giống y như lúc nãy, yên ả đến độ một gợn gió cũng không có. Đúng rồi, nhất định là người đàn ông xấu xa này đang giả vờ gọi điện thoại! Không thể trông mặt mà bắt hình dong, dù cầm thú có khoác lên mình vỏ bọc của “soái ca”, thì bản chất vẫn chỉ là cầm thú. Đường Du mím môi thật chặt, mặt đỏ lên. Cô rất muốn mắng người đàn ông này vài câu, nhưng cô chưa từng mắng ai, cũng sẽ không mắng người. Thế nên, dù cho cô có thẹn quá hóa giận lại không thể nào tức giận nổi, kìm nén vài giây, rồi cũng chỉ như một chú sư tử con, giương móng vuốt nhỏ bé, dùng hết tất cả sức lực. Cô đưa tay ra, hung hăng đẩy người đàn ông. Chu Khâm Nghiêu đang nói chuyện điện thoại, bất thình lình lại bị đẩy. Anh cau mày xoay người, nhìn thấy Đường Du đang trợn tròn mắt hạnh nhìn mình, tay cầm chai nước tương, dường như đang ám chỉ điều gì. Chu Khâm Nghiêu ? Mất vài giây sau khi hiểu được hành động phản kháng này, anh mới phản ứng lại. Người ta một lần mua tận mười chai nước tương, ước chừng mười chai nhiều như vậy, kệ hàng cũng dọn sạch đến trống huơ trống hoác! Nếu như bớt mỗi chai hai tệ, vậy thì sẽ hài lòng hơn nhỉ? Loại chuyện mặc cả này, chắc là mấy cô gái da mặt mỏng rất ngại mở lời. Chu Khâm Nghiêu đại khái hiểu được, nhưng chủ tiệm không ở đây, anh cũng không biết giá bán sỉ như thế nào. Anh dứt khoát đưa tay lên, lấy một cây kẹo mút trên quầy ném cho cô. “?” Đường Du kinh ngạc. Cô đã gặp qua lưu manh, nhưng chưa từng thấy lưu manh nào thản nhiên như vậy, sờ mông xong vẫn không quên cho người ta một cây kẹo. Đường Du không nhận, trong lòng vừa tức vừa thẹn, cô căng thẳng nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, cố gắng nhẫn nhịn vài giây, rồi đột nhiên duỗi chân đang mang đôi giày trắng, hung hăng giẫm vào chân trái của anh, dùng hết sức bình sinh đạp ba cái. Sau khi giẫm xong, cô qua quýt ôm mấy chai nước tương trên quầy, rồi chạy về phía đầu ngõ mà không hề ngoảnh lại. “…” Chu Khâm Nghiêu không kịp trở tay khiến trên chân có thêm vài vết giày nhỏ, anh nhíu mày nhìn bóng dáng Đường Du đang bỏ chạy, thật lâu sau… Có chuyện gì sao, cô chủ nhỏ?? -Tác giả có lời muốn nói Các bạn nhìn những dấu giày này, trông chúng có giống tình yêu không? Xin chào mọi người, Tiền Tiền lại tiếp tục múa bút, đây đại khái là câu chuyện về một chú chim nhỏ muốn bay ra ngoài để ngắm nhìn thế giới rộng lớn, nhưng không cẩn thận lại rơi vào hang ổ của một con sói đuôi dài! Chú thích1 Kẹo mạch nha ở mình gọi là kẹo kéo đó ạ. Đây là truyện dự thi. Nếu yêu thích truyện hãy nhấn Đánh giá để ủng hộ team nhé. Yêu mọi người <3Khi đang làm bộ truyện này thì team bọn mình được đón chào thêm một thành viên nhỏ. Vậy nên xin được gửi tặng mẹ con Ivy, kỷ niệm con đến vào lúc các dì còn chờ mẹ con làm bìa XD-Công tử nhà giàu chán nản lưu lạc x Đóa hoa nhỏ trong nhà kính kiên cườngĐại gia kim cương mới nổi x Nữ nghệ sĩ đàn celloVăn án 1Hai năm trước Chu Khâm Nghiêu tới ngõ Cây Hòe, thuê một căn phòng ở bao thuốc mười tệ, lái chiếc mô-tô cũ, không có hứng thú với tiền và phụ nữ, là một người không có đam mê khao khát sau, ở con đường đối diện ngõ nhỏ có một cô gái chơi đàn cello chuyển Khâm Nghiêu sống án 2Hội chị em nhà giàu quyền quý đều cười nhạo Đường Du, ma xui quỷ khiến lại đi yêu một anh chàng nghèo không rõ lai lịch, thậm chí vì anh mà không ngại trở mặt với gia những lời đồn đại đó, Đường Du chỉ cười nhạt không một lời giải này, tại buổi đấu giá đá quý ở Anh, ông trùm kim cương Chu Khâm Nghiêu dùng vài trăm triệu nhân dân tệ đổi lấy viên kim cương hồng trứng bồ câu quý hiếm trên thế giới, lập kỷ lục đấu giá kim cương toàn viên hỏi anh là để sưu tầm hay mang Khâm Nghiêu đáp “Để cầu hôn bé ngoan của tôi.”Qua ngày hôm sau, Ai là bé ngoan của ông trùm trở thành đề tài được bàn tán sôi đó, tại một buổi hòa nhạc, mọi người phát hiện viên kim cương này nằm trên ngón áp út của nghệ sĩ cello Đường ánh đèn, viên kim cương màu hồng thiếu nữ tỏa ra ánh hào quang rực rỡ, khiến mọi người lóa chị em nhà giàu quyền quý ???********Chu Khâm Nghiêu Tôi có tiền/ có sắc/ có cơ bụng tám múi/ còn có một núi kim Du Tôi có Chu Khâm Nghiêu Tag Tình yêu duy nhất, thiên chi kiêu tử, sảng văn điềm câu tóm tắt Kim cương và anh, đều là của em. Chu Khâm Nghiêu vừa mới về đến nay ở tiệm có người bạn cũ tới, trò chuyện hơi lâu một chút, sau khi trở về Ngô Chi Ngọc đưa cây dù cho anh, tiện thể kể chuyện Đường Du tới trả lời của bà lão nói “Cô gái nhỏ bề ngoài xinh đẹp cực kì, dáng người nho nhỏ, khi cười lên rất ưa nhìn.”Chu Khâm Nghiêu không đứng đắn nhíu mày hỏi “Có đẹp bằng bà không?”“Đi đi.” Ngô Chi Ngọc xuỳ anh “Thằng nhóc thối.”Cây dù đi mưa vẫn còn hơi ẩm ướt, Chu Khâm Nghiêu định mang lên sân thượng hong cho khô, vừa mở dù ra, một chiếc túi đựng đồ ăn vặt màu hồng từ bên trong rơi ngẩn người, ngồi xuống lấy tay nhặt, cùng lúc đó, điện thoại di động trong túi reo lên.“Xin hỏi -” bên đầu dây bên kia là một cô gái, giọng nói gấp gáp, nhưng lại giống như quên lời, suy nghĩ một vài giây rồi mới lắp ba lắp bắp hỏi “Xin hỏi, anh là Anh trai bùng cháy điên cuồng?”“...”Giọng nói có hơi quen thuộc, Chu Khâm Nghiêu vốn cho rằng lại là tên nhóc nào đêm khuya thích đùa dai, im lặng một chút định cúp máy, bên kia bỗng dưng tự giới thiệu rằng mình ở nhà số 7 đường Cây tác cúp điện thoại của Chu Khâm Nghiêu bỗng dừng lạiCùng lúc đó anh mới lấy lại sự tỉnh táo, vừa kịp nhận ra giọng nói quen thuộc này là của dù lúc đó có hơi khó tin với cả đủ loại nghi ngờ cùng với khó hiểu, nhưng khi Đường Du ở đầu dây bên kia nức nở gấp rút, anh trầm giọng trả lời cô“Tôi đến ngay.”Cúp điện thoại, Chu Khâm Nghiêu vẫn còn cảm thấy khó hiểu, anh bóp chiếc kẹo mềm màu hồng trong tay, thở dài bất lực“Con mẹ nó, chắc anh nợ em rồi…”-Phía bên này, khi đọc được tin nhắn WeChat của Trình Huyền, đầu óc của Đường Du như hoá đá, vẻ mặt không biết làm như thế nào -Anh trai bùng cháy điên cuồng là Chu Khâm Nghiêu?Chu Khâm Nghiêu lại vẫn nhận lời?Anh có ý gì đây…Đường Du khủng hoảng một chút, nhưng mà nước trong ống lại tiếp tục phun ra ngoài rất nhanh khiến cho cô thức tỉnh, từ trong suy tư mà quay về, vội vàng đi gọi anh trai sửa ống nước thật, lại không hề nghĩ tới - Số điện thoại bạn đang gọi hiện đã tắt máy.…Nước chảy tràn ra cả bếp rồi từ từ lan sang phòng khách, Đường Du không thể kiểm soát này ngoài việc lấy một chiếc khăn lông đến ngăn dòng nước, cô cũng chỉ có thể yên lặng chờ mong Chu Khâm Nghiêu đến nhanh một cuộc, tiếng chuông cửa cũng vang là tìm nhầm người nhưng giữa đêm hôm khuya khoắt, Chu Khâm Nghiêu vẫn như một chiếc phao cứu mạng, Đường Du cũng không hề nghĩ ngợi mà nhờ vả."Rẹt" - Cánh cửa bị đẩy gái xuất hiện trong tầm mắt, giữa ánh đèn dìu dịu ấm mắt Chu Khâm Nghiêu sâu xa, tầm mắt nhẹ nhàng rơi lên trên người tay cô ôm lấy thân mình, miệng há hốc run rẩy, toàn thân ướt đẫm, trên mặt, cả người ướt sũng nước, chật vật đến mức làm cho người ta vừa buồn cười lại vừa cảm thấy đau lòng."Anh, anh Nghiêu." Đường Du nhỏ nhẹ cất tiếng "Thật xin lỗi, là..."Vốn định giải thích là vừa rồi Trình Huyền cho nhầm số điện thoại, nhưng còn chưa kịp nói, Chu Khâm Nghiêu đã cắt đứt lời cô “Đứng yên đừng có nhúc nhích." "..."Cả một tầng nhà ngập trong làn nước sóng sánh, Đường Du còn chạy khắp Khâm Nghiêu đi tới, cẩn thận tìm gì đó trong phòng lâu sau, ở chỗ bức tranh tường, anh tìm được cầu dao tổng."Tách" một tiếng, anh ngắt nguồn điện, xung quanh rơi vào bóng tối, may thay lúc này còn có ánh đèn đường vàng trên đường chiếu vào, cũng có thể nhìn thấy được mơ hồ bố cục trong Du run rẩy đứng chỗ cửa, lúc này mới chậm chạp phát hiện ra, lúc nãy khắp nơi trong nhà toàn là nước, nếu như có chỗ nào chập điện, hậu quả thực sự không thể lường mím môi, tim đập thình thịch, lặng lẽ nhìn về phía bóng người nào đó đi đến phòng Du chưa bao giờ yêu đương, cũng chưa từng thích ai, nhưng thật kỳ lạ, mặc dù không rõ Chu Khâm Nghiêu đang làm gì, nhưng biết nơi này có anh, cô cũng đã có cảm giác an này, cả phòng bếp như chìm trong biển nước, Chu Khâm Nghiêu mở đèn trên điện thoại ra, bước vào cũng bị ướt đến nửa mắn là rất nhanh anh đã tìm được van nước chính ở đằng sau tủ lạnh và đóng từ ống cũng không còn chảy ra điên cuồng, nhưng chỗ hỏng này ngày mai vẫn cần tìm thợ chuyên nghiệp đến Khâm Nghiêu thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới nhớ đến, hình như không thấy động tĩnh nào của cô gái cau mày quay đầu, đi ra ngoài nhìn -Đường Du đặc biệt nghe lời đứng yên ở cửa, nửa bước cũng không dám rời anh quay đầu, cô dè dặt hỏi "Anh Nghiêu, giờ em cử động được chưa?"Chiếc quần ngủ rộng thùng thình của cô bé ướt đến dính sát vào người, bó vào đường cong ngập tràn thanh xuân, những mảng da lộ ra bên ngoài dập dềnh ánh nước, mơ màng và mê từ đằng xa, hình ảnh này lại làm cho adrenaline trong người đàn ông trưởng thành bỗng chốc dâng có người đàn ông nào có thể kháng cự lại một người phụ nữ ướt giây kia, ánh đèn yếu ớt trong tay Chu Khâm Nghiêu dường như chiếu sáng cả thế anh không tự chủ được mà nhảy lên một nhịp, mặt mất tự nhiên quay đi chỗ khác "Em đi thay quần áo đi, kẻo bị cảm."“Dạ, vậy anh chờ em xíu nha."Đường Du đi lên lầu hai, Chu Khâm Nghiêu ở bên dưới mở hết mấy chỗ thoát nước, tăng cường tốc độ cho nước rút cô gái thay quần áo xong đi xuống, trong tay cầm theo một chiếc khăn bông đưa khăn cho Chu Khâm Nghiêu, giọng nói mềm mại "Anh cũng lau một chút đi."Chiếc khăn bông mềm mại màu hồng, thơm nhàn nhạt mùi cam quýt lẫn với một mùi hương khác không gọi được sơ qua đã biết ngay là khăn của Đường Khâm Nghiêu dừng một chút rồi cầm lấy lau sơ mặt, nhưng cố gắng kiềm chế không lau đến vừa chạm đến sẽ không cưỡng lại được mà muốn nhiều hơn."Nhà không có ai sao?" Anh nói chuyện phiếm để dời sự chú ý đi."Dì hôm nay có việc xin nghỉ.""Ba mẹ đâu?""Ba mẹ em đi nước ngoài công tác còn chưa về.""..."Cô gái nhỏ đáng Khâm Nghiêu đặt chiếc khăn lông lên bàn, cũng không hỏi gì Du cầm ly nước đưa cho anh "Anh Nghiêu uống chút nước đi, tối nay cảm ơn anh."Rồi chợt nhớ ra gì đó, lại bổ sung thêm "Hôm qua cũng cảm ơn anh, tóm lại là, rất cảm ơn anh."Chu Khâm Nghiêu bị một tràng cảm ơn của cô chọc cười, bỗng dưng nhớ đến túi kẹo đặt bên trong chiếc dù, hỏi cô"Em để gì vào trong dù anh thế?"Đường Du "A" một tiếng, nhớ trừng mắt nhìn "Là một viên kẹo.""Kẹo?""Vâng, cảm ơn anh cho em mượn dù."Cả gian phòng khách chỉ được chiếu sáng bằng ánh đèn trên điện thoại, Chu Khâm Nghiêu khẽ cong môi, đặt ly nước xuống"Một viên kẹo là xong sao?""...""Một ly nước là cảm ơn rồi sao?""..."Phiền người ta như vậy, thực sự là rất Du "Vậy anh muốn em làm sao để cảm..."Yên tĩnh mấy giây, Chu Khâm Nghiêu nhìn một lượt quanh phòng, không cảm xúc hỏi "Nghe bảo em học nhạc?""?"Không hiểu sao Đường Du cảm thấy mấy lời thoại này rất quen nhanh sau đó cô nhớ ra, lần trước Trình Huyền giúp cô giải vây, các cô cũng từng nói qua nói lại việc cảm ơn, Trình Huyền cũng hỏi những câu này, sau đó...Lúc này Đường Du cũng đã rõ ràng thông lập tức gật đầu "Anh đừng nói, em hiểu rồi, em hát."Chu Khâm Nghiêu "?"Còn chưa nhận thức được những lời này có ý gì, cô gái trước mặt đã từ từ mở miệng -“Trái tim biết ơn...!Cảm ơn vì có người… Ở bên tôi cả cuộc đời...!Để cho tôi..."Cô vừa hát vừa nhìn Chu Khâm Nghiêu bằng ánh mắt biết ơn chân thái độ tri ân, ánh mắt chân thành như thể cảm tạ đến mười tám đời ông bà nhà Khâm Nghiêu "..."Chu Khâm Nghiêu "???"Mình nói gì thế nhỉ?Mình bảo cô ấy hát khi nào thế nhỉ?Tâm tình Chu Khâm Nghiêu phức tạp mà trơ mắt đứng nhìn Đường Du "Cảm ơn".Trong lòng anh ngập tràn cảm giác cự tuyệt, bởi vì bài hát này quá mức lúng túng, có thể...Giọng cô bé nhẹ nhàng mềm nhũn, bất chợt chạm đến trái tim, làm cho khí huyết sôi trào, muốn dừng cũng không thể dừng được."Đừng hát nữa."Nghe tầm mấy chục giây, Chu Khâm Nghiêu cắt đứt, rồi sau đó không tự nhiên mà sờ lông mày, nói "Nước rút hết rồi, anh đi mở đèn.""Dạ." Đường Du rất nghe lời mà im Khâm Nghiêu đi mở cầu dao, bóng tối trong căn phòng bị ánh sáng thay thế, anh chuẩn bị dặn dò Đường Du ngày mai tìm thợ đến sửa, nhưng trong khoảnh khắc xoay người lại, mọi lời muốn nói đều nghẹn lại ở cổ nãy ánh sáng mờ mịt không rõ, lúc này anh mới nhìn thấy, Đường Du thay một bộ đồ ngủ áo dài quần dài, phía trên thêu một quả dâu tây nho nhỏ màu hồng nhạt, cổ áo rộng mở có thể nhìn thấy được làn da mịn màng của cô cùng với xương quai xanh, dưới ánh đèn, trở nên sáng mặt còn có hai vệt ửng hồng kín đáo khó nhận vẻ cô lúc này, cực kỳ giống viên kẹo ngọt trong túi Chu Khâm nhũn, làm cho người ta ngứa răng, tê dại cả dùng hết sức mà cắn một cái.… F*ck, mày đang nghĩ gì Khâm Nghiêu âm thầm mắng chửi bản thân, hắng hắng giọng, dời tầm mắt đi "Anh đi đây, ngày mai nhớ tìm người đến kiểm tra."Đường Du nhìn bóng lưng anh, vốn còn điều muốn nói nhưng lại không tiện mở đến lúc tiếng xe máy đi xa, mới nhẹ nhàng nói vào không khí"Ngủ ngon."-Sau đêm đó, ba ngày liền không có tin ba, trong giờ học, Trình Huyền đặc biệt đến tìm Đường Du nói chuyện đi chơi mùa chơi mùa thu thực ra không phải là hoạt động của nhà trường, mà là đám người trẻ ở ngõ Cây Hòe, mỗi cuối thu tiết trời đẹp lại tụ tập ra bên ngoài nướng thức dù Đường Du không ở ngõ Cây Hòe, nhưng cũng được Trình Huyền xem như một thành viên mới gia nhập."Hẹn nhau chiều chủ nhật ở đây, cậu có thể đến không?""Có những ai?""Đều là những người hôm trước cậu gặp trong sinh nhật mình thôi, ngoài ra còn mấy đứa trẻ, cũng là hàng xóm cả.""Ừm”, Đường Du chần chừ một lúc, nhỏ giọng hỏi "Chu Khâm Nghiêu cũng tới hả?""Anh Nghiêu à?" Trình Huyền nhai kẹo cao su, nghĩ nghĩ một hồi "Có thể anh ấy không đến được."Đường Du sửng sốt, ngẩng đầu lên "Tại sao?""Anh ấy đang cảm nặng, phải ở nhà nghỉ ngơi chứ."Chu Khâm Nghiêu bị nữa là còn bắt đầu từ hôm sau ngày trở về từ nhà Đường hôm trước mắc mưa, đêm hôm sau lại bị ngâm nước ướt nửa người, rồi lại hứng gió trở đang độ đổi mùa dễ cảm mạo, người khỏe mạnh hơn nữa cũng không chịu nổi những gì mà Chu Khâm Nghiêu đã trải này tính cách lại quật cường, Trình Huyền nói với Đường Du, anh bị cảm như thế cũng không chịu uống thuốc, Ngô Chi Ngọc cũng không có cách Du để trong lòng, lúc đó không lên người vào lớp lại gấp gáp gọi điện thoại cho dì dì Dung có một thang thuốc gia truyền, nghe nói dùng nhiều loại nguyên liệu hầm cùng với gà, ăn vào có thể làm cho khí lạnh trong người toát ra nhanh chóng, đổ một trận mồ hôi rồi sau đó cảm mạo cũng tự khỏi mà không cần uống Du vội vàng nói dì Dung mua nguyên liệu về nấu. Dì Dung cũng là người nhanh nhẹn, đến tối Đường Du đi học về thì canh gà đã nấu xong, đang được giữ ấm trong Du đi tìm bình giữ nhiệt, đổ toàn bộ chỗ canh vào."Cô chủ, cô bị cảm sao?" Dì Dung quan tâm "Cô cẩn thận nóng, để tôi làm.""Không cần đâu ạ." Đường Du đẩy tay bà ấy, đậy kín nắp, đi ra ngoài "Bạn cháu bị cảm, cháu đi thăm cậu ấy một chút rồi trở về ngay.""...!Hả, cái gì? Cô chủ, cô quay lại."Chờ đến khi dì Dung phản ứng kịp, thả chiếc giẻ lau trong tay xuống rồi đuổi theo, đã không còn thấy bóng dáng của Đường chạy một hơi xuyên qua con ngõ, đến cửa nhà Chu Khâm Nghiêu, đang định gõ cửa, bàn tay sững lại trong không cô mà người ta mới bị cảm, không biết Chu Khâm Nghiêu có trách cô hay khi bây giờ Chu Khâm Nghiêu chỉ muốn nghỉ ngơi, không bị người khác quấy rầy...Cô đến cũng không gọi báo trước với anh, lỡ như anh đang ngủ thì Du lăn tăn suy nghĩ một hồi, thân thể ngả nghiêng về phía tứ hợp viện là dạng hai cánh cửa cũ kỹ khóa vào nhau, cô nhẹ nhàng mở khe cửa nhìn vào bên sân một mảnh yên lặng, một chút âm thanh cũng không ngủ chưa...Đường Du ôm bình giữ nhiệt, đang do dự gõ cửa hay không, điện thoại di động bỗng đổ nhìn điện thoại, trong phút chốc trong lòng trở nên hốt hoảng, tựa như làm việc trái với lòng, tim đập rộn lên, mặt đỏ bừng người trong điện thoại một giây sau từ cửa đi ra sẽ nhìn thấy mình, cô vội vàng trốn sau bờ tường, hít thật sâu, bình ổn tâm trạng rồi mới ấn nút nghe"A lô."Bên đầu dây bên kia, một giọng nói lười biếng, mang theo chút âm mũi gọi tên cô "Đường Du.""Vâng, anh Nghiêu." Đường Du có thể nghe được tiếng tim mình đập thình Khâm Nghiêu "Em đang làm gì thế?""Em?" Bỗng dưng bị hỏi, suy nghĩ Đường Du rối loạn, thuận miệng bịa chuyện “Em ở bên ngoài, đi dạo thôi."Chu Khâm Nghiêu khàn khàn cười khẽ "Đi dạo?""...!Đúng vậy."Đường Du hơi chột dạ, xoay đầu nhìn về phía cánh cổng tứ hợp viện, cũng không thấy ai đi hơi thở phào, nhìn chăm chăm vào cánh cửa, chân đạp trên con đường lát đá, thụt lùi về sau, định tạo ra âm thanh tựa như thực sự đang đi bộ cho người trong điện thoại nghe "Em vừa mới ăn hơi nhiều nên ra ngoài đi tới đi lui, nhân tiện -"Lời còn chưa dứt, còn đang ậm ừ, bước chân Đường Du bất chợt dừng đụng vào lưng rõ ràng có cảm giác chạm vào một thân thể Du lập tức quay đầu, bất thình lình chạm vào một gương mặt quen thuộc."Nhân tiện cái gì?"Ánh mắt cô gái trong thoáng chốc trở nên hốt hoảng, mặt đỏ lên, Chu Khâm Nghiêu cất điện thoại, dừng một chút, nhẹ nhàng gõ gõ hai cái lên chiếc bình giữ nhiệt cô đang ôm trong lòng, âm thanh biếng nhác rơi xuống"Là nhân tiện đến tìm anh sao?"Đường Du "...". Gió nhẹ tạt ngang qua mặt, ánh sao lấp lánh trên cao, tiếng đàn như tia nắng ban mai dịu dàng. Rồi sẽ đến một ngày, cả thế giới của bạn cũng trở nên ấm áp vì sự xuất hiện của một người… Đường Du gặp Chu Khâm Nghiêu vào một buổi chiều loang lổ bóng nắng, nơi ngõ Cây Hoè xôn xao tấp nập. Đường Cây Hoè và ngõ Cây Hoè, tuy cùng một cái tên nhưng ở giữa lại bị ngăn trở bởi định kiến giàu nghèo, một bên biệt thự vàng son lộng lẫy, một bên thôn xóm xưa cũ tầm thường. Chu Khâm Nghiêu sống ở ngõ Cây Hoè, còn nhà của Đường Du ở biệt thự số 7 đường Cây Hòe. Tuy ngập trong nhung lụa giàu sang là thế, nhưng nơi đây cũng là chiếc lồng chim kìm hãm tâm hồn Đường Du. Từ khi cô bắt đầu hiểu chuyện thì cha mẹ đã luôn bận rộn công việc không ngơi nghỉ, gia đình càng lúc càng nhiều tiền, nhưng một năm 365ngày luôn phải sống trong cô quạnh, không người thân, không bạn bè, chịu sự giám sát 24/7, cuộc sống chẳng có gì ngoài cây đàn cello bầu bạn. Năm mười tám tuổi, lần đầu tiên Đường Du gặp được Chu Khâm Nghiêu, cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy được thế giới bên ngoài chiếc lồng son mà cha mẹ dựng lên có sắc thái như thế nào. Những cung bậc cảm xúc trước nay chưa bao giờ có cứ thế nhen nhóm trong lòng Đường Du hết lần này đến lần khác. Lần đầu tiên gặp gỡ cô tưởng rằng anh sàm sỡ mình, nên đã in một tờ giấy thật to để chạy theo dán sau lưng mắng anh là kẻ biến thái, giây phút ngượng ngùng khi đang nếm mưa thì bị anh phát hiện, những lần làm trái ý người mẹ nghiêm khắc để đổi lấy giây phút quý giá bên anh... Từ hiểu lầm hài hước lúc ban đầu, hoà giải, dần trở nên thân quen, cho đến khi trái tim đập rộn ràng vô cớ. Vì gặp được Chu Khâm Nghiêu, Đường Du mới biết được thế nào là cảm giác ấm áp, được bảo bọc, được yêu thương che chở. Cũng vì gặp được anh, cô mới gom góp được một chút dũng khí, học được cách phản kháng, lách mình ra khỏi chiếc lồng son đã kìm hãm bản thân bấy lâu. Từ ngày bé đến năm mười tám tuổi, cuộc đời Đường Du trôi qua êm ả nhưng đáy lòng luôn phải kìm nén, u sầu. Năm ấy gặp được anh, đó là mở đầu cho một tuổi thanh xuân rực rỡ dậy sóng. Người trong giới thượng lưu ở Hải Thành đều biết đến con trai trưởng nhà họ Chu - Chu Trạm - một chàng trai đầy tài hoa. Tắm mình trong bể kim cương mà lớn lên, mắt thường có thể sánh ngang với máy móc, mười sáu tuổi vào thẳng học viện thiết kế trang sức của Ý, chờ sau khi đi du học về sẽ kế thừa vương quốc kim cương MOON. Nhưng ít ai biết rằng Chu Trạm cũng chính là Chu Khâm Nghiêu. Mẹ mất cùng đứa em trai trong bụng vì một vụ tai nạn xe cộ, hai nấm mồ chưa kịp xanh cỏ thì cha anh đã rước ả tình nhân mang bụng bầu vào cửa, Chu Khâm Nghiêu ôm nỗi đau và uất hận không thể nào tả xiết, bỏ lại tất cả để ra đi. Sống lay lắt ở ngõ Cây Hoè đã được hai năm, không tiền bạc, không đam mê, cũng chẳng có khát khao gì với cuộc sống, mỗi ngày mặc áo ba lỗ phủ thêm khoác ngoài, tay xăm hình totem*, hút bao thuốc lá mười tệ, lái chiếc mô tô cũ đến làm thợ sửa xe ở tiệm AS. Những tưởng ngày tháng buồn tẻ của anh cứ thế trôi qua, thì cô gái nhỏ hay ngượng ngùng, trái tim tràn đầy mềm mại mang tên Đường Du lại đột ngột xuất hiện. Bài viết được post full và sớm nhất tại LustAveland Dưới ánh đèn đường vàng vọt, nơi khung cửa sổ tấm màn lụa bay phấp phới, khúc Mộng Mơ của Schumann vang lên dưới bàn tay kéo đàn cello của cô, đó là cảnh tượng mà mãi về sau này Chu Khâm Nghiêu mới biết được gọi là Động tâm. Thế giới của Chu Khâm Nghiêu vốn cô đơn lạnh lẽo, vì có Đường Du mà tất cả dường như đều trở nên ấm áp sinh động, đáng để mong chờ. *** Dẫu có ngọt ngào là thế, nhưng cuộc sống này cũng không thể duy trì được chỉ bằng tình yêu. Đường Du nguyện ý, nhưng mẹ cô một khi đã biết thì sao có thể để con gái cành vàng lá ngọc của mình yêu một tên sửa xe nghèo nàn. Và hơn cả là người đàn ông yêu cô, Chu Khâm Nghiêu đâu nỡ để bé ngoan của anh chịu khổ, chịu cực cùng mình. Ra đi hai bàn tay trắng, nay cũng đã đến lúc Chu Khâm Nghiêu phải quay về để lấy lại những thứ vốn thuộc về mình. Tạm thời chia xa, cũng là bắt đầu cho một chuyện tình ngọt ngào hơn nữa ở phía trước. *** Hội chị em nhà giàu quyền quý đều cười nhạo Đường Du, ma xui quỷ khiến lại đi yêu một chàng trai nghèo không rõ lai lịch, thậm chí vì anh mà không ngại trở mặt với gia đình. Sau này, tại buổi đấu giá đá quý ở Anh, ông trùm kim cương Chu Khâm Nghiêu đã dùng vài trăm triệu nhân dân tệ để đổi lấy viên kim cương hồng hình trứng chim bồ câu khan hiếm trên thế giới, lập kỷ lục đấu giá kim cương toàn cầu. Phóng viên hỏi anh là để sưu tầm hay mang tặng. Chu Khâm Nghiêu đáp “Để cầu hôn bé ngoan của tôi.” "Anh biết em vào thời điểm em cô đơn nhất. Em biết anh giữa lúc anh chán nản đến cùng cực. Có lẽ là ông trời sắp đặt cho chúng ta gặp nhau, rồi lại trở thành người quan trọng nhất trong lòng đối phương." Đời này, việc tốt đẹp nhất là gặp được em/ anh. *** Giống như câu mở đầu mình đã viết, trải qua hơn sáu mươi chương truyện, theo dõi đoạn đường sáu năm yêu nhau của Đường Du và Chu Khâm Nghiêu, trong lòng mình cảm thấy ấm áp vô cùng. Truyện có độ dài vừa phải, ngọt mà không ngấy, tuy gắn tag thiên chi kiêu tử - thiên chi kiêu nữ nhưng cũng không kém phần thực tế, vì hai nhân vật chính đều phải đấu tranh để đạt được những gì họ mong muốn. Thêm vào đó là những tình huống hài hước duyên dáng sẽ khiến người đọc cười bò. Một điểm cộng nữa là team edit truyện khá mượt, có sự đầu tư vào bản dịch nên trải nghiệm lúc đọc truyện của mình rất thú vị dù mình không phải là fan của truyện ngọt. Ở những năm tháng son trẻ, gặp được người mình yêu và người đó cũng yêu mình là một chuyện trân quý biết nhường nào. Mong rằng, tất cả các bạn cũng có thể tìm được bản thân mình như Đường Du, cũng như có được một Chu Khâm Nghiêu của riêng mình. ____ *Kiểu xăm totem bắt nguồn từ truyền thống xăm mình của các bộ lạc cổ xưa. Totem được xem như là vật tổ, có tương tác với cá nhân người xăm và đóng vai trò như biểu trưng của họ. Ở Trung Quốc, rồng thường được lựa chọn khi thực hiện kiểu xăm này. “ “ Trích từ truyện. *Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa. *Nếu trong bài review có trích dẫn từ truyện, mọi người vui lòng tham khảo nguồn chuyển ngữ mà review-er đọc nhé ^^ Cre pic Google/huaban Nguồn chuyển ngữ Trảm Phong Team Tình yêu pha lê 1041 15/10/2022 ReviewTÌNH YÊU PHA LÊTác giả Tuyết Ảnh Sương HồnThể loại Hiện đại, Thanh Xuân vườn trường, Ấm áp, dài 10 chươngTình trạng Hoàn đã vị phát hành Quảng Văn LeaksTrở thành bác sĩ, k... Nếu mùa hạ ấy em không gặp anh 1038 15/10/2022 ReviewNẾU MÙA HẠ ẤY EM KHÔNG GẶP ANHTác giả Tuyết Tiểu ThiềnThể loại Hiện đại, thanh xuân vường trường, yêu thầm, GE thiên về SEĐộ dài 36 chươngTình trạng Hoàn đã XB__________________Đây là một câu chuyện, một b... Thất tịch không mưa 1037 15/10/2022 ReviewTHẤT TỊCH KHÔNG MƯATác giả Lâu Vũ TìnhThể loại INCEST WARNING , hiện đại, ngược tâm, nhẹ nhàng, dài 19 chươngTình trạng Hoàn, đã xuất lẽ cuốn sách này không có gì... Thiên sơn mộ tuyết 1036 15/10/2022 ReviewTHIÊN SƠN MỘ TUYẾTTác giả Phỉ Ngã Tư TồnThể loại Hiện đại đô thị, ngược tâm, nam thâm tình, SE. Ngoại truyện dài 25 chương + 4 phiên trạng Hoàn, đã xuất bản, đã chuyển thể thành Từng có người yêu tôi như sinh mệnh 1035 15/10/2022 ReviewTỪNG CÓ NGƯỜI YÊU TÔI NHƯ SINH MỆNHTác giả Thư NghiThể loại Hiện đại, hắc bang, cảm động, SEĐộ dài 11 chương + NTTình trạng Hoàn đã xb__________________Tình yêu "khắc cốt ghi tâm" là như thế nào?Có phải là k... 33 ngày thất tình 1034 15/10/2022 Review33 NGÀY THẤT TÌNHTác giả Bảo Kình KìnhThể loại hiện đại, hài, OESố chương 35 chươngTình trạng hoàn, đã XB chuyển thể thành phimLink onl http// Valentine’s ...

kim cuong keo ngot