Câu nói về tình yêu đơn phương buồn não nề. 1. Đôi khi việc lặng lẽ đi sau một người dõi theo từng bước chân của người ấy bằng cả trái tim đã có thể gọi là yêu. 2. Có một người, dạy bạn thế nào là yêu nhưng không yêu bạn. Có một người, trao cho bạn hàng ngàn Bí Mật Của Anh. Mời quý thính giả cùng đón nghe truyện ngắn tình yêu Bí Mật Của Anh của tác giả Nguyễn Hạ Vy. Truyện kể về cô gái Đình Đình bị cha dượng gả bán cho một gia đình quyền thế. Đáng buồn thay khi chồng của cô lại là một tên ngốc Yêu đơn phương. Rồi mọi chuyện cũng sẽ qua. Em biết thế. Rồi cơn say này cũng nhanh chóng qua đi. Rồi anh và em cũng sẽ là anh em tốt, hay chí ít ra cũng là bạn tốt.Rồi sẽ có ngày nhớ lại…. Em sẽ mỉm cười, vì đã có lúc em quý anh… hơn cả một người bạn. Linh hồn cằn cỗi. Hóa ra chúng ta đều cùng yêu một người. Yêu đơn phương, đó không được gọi là tình yêu, vì tình yêu phải đến từ hai phía. Đơn phương thiệt thòi lắm, buồn lắm mà cũng đau lòng lắm. Bởi tất cả những cảm xúc, đều phải giấu kín trong lòng, sợ người ta biết, sợ người ta không yêu, sợ người ta xa lánh,… Đọc truyện ngôn tình ngắn hay này, bạn sẽ cảm nhận được nhiều cung bậc cảm xúc của tình yêu. Sự hối hận, đau đớn khi không giữ được tình yêu, cả những hạnh phúc đơn giản khi nhìn thấy người yêu được hạnh phúc, tất cả đều rất nhẹ nhàng, sâu lắng. 7. Con gái yêu đơn phương là trường hợp không quá hiếm gặp. Đó là thứ tình yêu mang nhiều nỗi buồn. Tình yêu luôn là một thứ cảm xúc rất đẹp đẽ. Dù là yêu đơn phương hay yêu song phương thì mỗi dạng của tình yêu đều đem đến cho bạn những kỉ niệm đặc biệt Người ta nói "Đi một vòng rồi sẽ tìm thấy nhau", Nguyễn Nhật Ánh đưa Ngạn đi một vòng "Mắt biếc", rời khỏi làng rồi cũng trở về dạy học nhưng cuối cùng cũng không "tìm thấy nhau". Chỉ còn hình bóng của Hà Lan còn vương vấn nơi con đường, hàng cây, những lá thư và bàng bạc trong cô con gái Trà Long. DkgDA. Người ta thường nói “Trái đầu mùa không chua cũng chát Mối tình đầu không nát cũng tan.” Câu chuyện nhẹ nhàng lướt qua của tuổi học trò. Tôi và cậu ấy là bạn của nhau từ hồi học lớp một. Không chỉ là bạn cùng lớp mà thậm chí nhà chúng tôi cũng gần nhau nữa. Cậu ấy năng động, tự tin, đẹp trai, trái ngược lại với tôi – một cô gái hết sức bình thường không có gì nổi bật. Nhà tôi ở xóm bên trên còn nhà cậu ấy ở xóm bên dưới, mỗi lần đi mua đồ là tôi lại đi qua nhà cậu ấy, ánh mắt không tự chủ liếc vào tìm kiếm bóng hình cậu. Tình yêu tuổi học trò mà, tôi ngại lắm chẳng dám nói cho cậu ấy biết về tình cảm của mình. Năm nay chúng tôi học lớp chín, tôi ngẫm nghĩ thời gian trôi qua nhanh thật, chúng tôi đã học cùng nhau hết chín năm. Thật ra mới đầu tôi cũng chẳng có cảm giác gì cả… nhưng thời gian trôi dần dần tôi bắt đầu nảy sinh tình cảm đơn phương với cậu ấy. Tôi là một cô gái ngoan hiền hay xinh xắn thì tốt. Nhưng ngược lại tôi là một cô gái mạnh mẽ, trong một tập thể lớp bốn mươi học sinh chẳng ai là không sợ tôi cả. Tôi là lớp trưởng còn cậu ấy là lớp phó lao động trong lớp. Lớp mà bẩn thì cô giáo không phạt cậu ấy mà lại phạt tôi, thành ra lớp bẩn là tôi lại chửi cậu ấy, giờ nghĩ lại thấy buồn cười làm sao. Trước bé bạn cùng bàn của tôi thích cậu ấy, tôi mỉm cười chúc phúc cho cô ấy thì tôi biết tính cậu năm bữa nửa tháng là chán ngay. Cô bé kia biết tôi gần nhà cậu nên thường một giờ trưa hay chạy qua nhà tôi lấy cớ rủ tôi đi học rồi kéo tôi qua nhà cậu. Trẻ con vô tư chẳng biết gì, tôi cùng cô ấy đạp xe qua đứng dưới cổng gọi cậu ấy đi học. Cậu biết thừa cô bé kia thích mình, mà dáng người cô bé ấy nhỏ nhỏ xinh xinh rất vừa một vòng tay người ôm nên cậu cũng không từ chối tình cảm của cô ấy. Tôi cũng đã quá quen việc cậu ở với người con gái khác nên không sao. Yêu đơn phương mà, mình làm gì có tư cách nào để quản cậu ấy đâu cơ chứ. Đi cùng hai người họ, tôi cảm thấy mình thật dư thừa, trời thì nắng nóng nên tôi cũng chẳng muốn đi gần bọn họ ghe lời tình tứ. Đạp xe một đoạn tới con dốc, tôi liền thả phanh xe ra, gió lùa vào mát hơn hẳn. Trình lái xe của tôi cũng chẳng phải dạng vừa, đúng lúc có thằng con trai lớp tôi phi xe qua, nó hét lên một tiếng “Ê đua xe đê, đứa thua bao kem được chứ?” Cổ họng tôi lúc này cũng đang khát, không chút nghĩ ngợi tôi đồng ý luôn “Đua thì đua, bố sẽ cho con gọi ông nội.” Tôi lấy đà phi xe đi tiếp rồi quên luôn cả tình đơn phương của mình sau lưng. Lên đến cổng trường tôi nói với thằng bạn “Bố thích ăn kem ốc quế vị socola năm nghìn. Mua xong đem vào lớp, không đúng vị bố đánh con đấy.” Thằng bạn kia thở phì phò nhìn tôi chấp nhận số phận đi mua kem, một lúc sau cậu ấy với cô bạn cùng bàn của tôi cũng tới. “Ê này, mai tao với mày đua xe không?” Cậu nói. “Sao, đua xe á. Thích thì chị chiều, thua gọi chị bằng bố nhá. Còn chị thua thì… Méo có mùa xuân đó đâu con.” Tôi khoái chí nói, đua với người yêu đơn phương thì cũng không có nhường, chơi là phải thẳng thắn với nhau. Cậu gật đầu nói một giờ trưa mai đua. Rồi cậu quay sang nói với cô bé kia “Mai tao đua xe rồi, mày đi học trước đê không cần phải qua rủ đâu, tao sợ mày không đuổi kịp.” Cô bạn gật đầu “Cẩn thận đấy.” Tôi chẳng để ý hai người nữa, đi ra ngoài và xung quanh lớp kiểm tra vệ sinh, tất cả đều ổn. Chiều ngày hôm ấy cậu đạp xe lên nhà tôi rủ tôi đi đua xe rõ sớm, bố tôi trong nhà đi ra nhìn thấy cậu thì bảo vào nhà dù gì cũng là con hàng xóm. Lúc đó tôi còn đang chìm đắm trong mộng đẹp, cậu đến làm giấc mộng của tôi tan biến “Cái mịa nó, trưa gọi cái méo gì…” Tôi gắt lên, cậu cười hì hì bảo là dậy còn đi đua xe. Tôi nhìn cậu “Mày tới số rồi con ạ.” Mười lăm phút sau, tôi vác cặp ra ngoài nhìn cậu bằng ánh mắt thách thức “Đi.” Tôi với cậu cẩn thận đạp xe qua cái ngõ, thấy không còn gì nguy hiểm nữa thì bắt đầu đua. Bây giờ ngoài đường không có xe nên bọn tôi cứ cong đít lên mà đạp xe, trời nóng mồ hôi ra cũng ướt hết nửa cái áo. Đến đoạn dốc quyết định, tôi thả phanh ra cho xe lao xuống, cậu cũng thế nhưng trong cặp tôi bỏ nhiều sách hơn nên nặng hơn một chút liền phi lướt qua xe của cậu, tôi thả tay giơ ngón giữa nên chọc tức cậu phía sau. Đến đích tôi nhìn cậu thở hổn hển như chó “Gọi bố đi con, ngoan nào. Há há há.” “Mày bỏ sách nặng vào cặp, ai chơi.” Cậu căm tức nói. Tôi cười “Con thử đeo cặp nặng như bố đi đường thẳng đi, mẹ nó lợi được chỗ lao dốc chứ đường kia bố lại chả thiệt mày còn gì. Kêu cái cục cớt.” “Con gái chỉ muốn làm bố người ta như mày chó nó yêu.” Thế mà tôi yêu đơn phương cậu đấy. “Đường tình bố thua, đường đua bố chấp.” Lúc này cô bé kia chạy ra đưa cho cậu chai nước lạnh, tôi cũng không muốn xen vào thế giới hai người bọn họ nên đi vào lớp trước. Yêu đơn phương ấy mà, đứng từ xa nhìn lại là được rồi. Và thời gian cũng dần trôi qua, sắp đến lúc bọn tôi phải chia tay và ôn luyện lên lớp mười. Cô bé ngồi cùng bàn tôi cũng đổi thành một người con trai khác, còn cô ấy cũng bị cậu đá luôn rồi. Giờ trong tay cậu đang nắm tay một bé lớp dưới trông cute hơn. Tôi lúc này tập trung vào ôn luyện, cũng không để ý gì nhiều đến cậu nhưng mà cứ học được một chút là cậu lại đến hỏi bài. Một hai lần tôi còn thấy vui khi tiếp xúc với đối phương nhưng má nó, bây giờ tôi chỉ thấy phiền khi đang học mà cứ có người cắt ngang. Nhưng biết làm sao được, tôi không nỡ đuổi cậu đi. Buổi chiều hôm ấy tôi muốn ở lại trường muộn một tý vì có vài bài toán khó phải hỏi giáo viên. Lúc cậu đi đá bóng về qua lớp thấy tôi vẫn còn học nên chạy ra cổng trường mua cho tôi ít đồ ăn lót dạ. Tôi cảm động nhận lấy rồi cậu nói “Cho bố, cảm ơn bố mấy hôm chỉ bài cho con.” Đúng rồi, từ lúc cá cược đua xe cậu thua tôi, chúng tôi liền trở thành quan hệ bố con… thật là vi diệu mà. Tôi ăn xong thì thấy cậu cầm lấy mấy tập đề mỉm cười đến ngồi cạnh tôi “Bố cứ làm bài của bố đi, con làm đề của con, cái nào khó mong bố giảng giải cho con được khai sáng.” Tôi và cậu học đến bảy giờ tối, thấy cũng muộn nên tôi thu dọn sách vở đi về nhà. “Bố đợi con với, con sợ ma lắm.” Cậu nhanh chóng nhét mấy quyển vở và tờ đề vào cặp rồi chạy theo tôi. “Bố ơi, tắm xong con lên nhà bố học ké nhá, đầu óc con phải có bố mới khai sáng được.” Tôi đã triệt để bất lực vì mối tình đơn phương của mình rồi. Tám giờ tối cậu đi bộ lên nhà tôi, tôi nhìn thấy cái cặp của cậu to hơn hẳn một vòng liền sinh nghi ngờ. Cậu chào bố tôi mẹ tôi rồi cùng tôi ngồi vào bàn học. Lúc này cậu mở cặp ra thì tôi cũng hiểu sao nó to như vậy. Bên trong là hai cốc trà sữa, bim bim, đậu phộng, que cay các kiểu… Cậu lôi ra vứt xuống sàn rồi nói “Mẹ con bảo cầm đồ lên bồi bổ bố vì đã dạy con học á. Bố ngồi xuống đây ăn đi, ăn một ít rồi bố con mình học.” Chúng tôi ngồi giải hai đề toán đến tận mười một giờ hơn cũng xong, tôi quay sang nói với cậu “Con cút về đi bố còn đi ngủ.” Cậu nhìn ngoài trời tối đen như mực rồi lại đáng thương nhìn tôi “Bố à, con… con sợ ma không dám về một mình.” Tôi lúc nghe xong câu này cảm thấy ổn lắm, má nó theo bình thường thì con trai sẽ dắt con gái về nhà, bảo vệ con gái nhà người ta, đằng này ngược lại, tôi phải rước cái của nợ đang ở nhà tôi đi về. Thật là mệt mỏi mà. Sau hơn một tháng ôn tập cao độ, ngày mai sẽ phải đón chờ ngày thi quyết định, cậu ngồi lấy bút chọc tôi “Con có hơi lo lắng về ngày mai, bố biết cách nào làm giảm độ lo lắng không?” “Ngủ đi con, bố đi đọc truyện, mày quấy rầy bố thì xác định nhá.” Và sau đó tôi chìm vào thế giới riêng của mình. Lúc đọc xong truyện quay qua thấy cậu ấy ngủ thật. Tôi tham lam ngắm nhìn cậu ấy thêm chút nữa, chẳng biết sau khi thi xong có còn ngắm nhìn hay không. Mà cậu ấy cũng tin người thật, bảo ngủ là ngủ liền, ngủ như lợn luôn í. Ngày hôm sau chúng tôi đi thi, một tháng sau có kết quả, tôi và cậu mỗi người một trường, mối tình của tôi chắc cũng phải đến lúc kết thúc. Cuộc sống cấp ba khác hẳn, tôi dầm đắm chìm trong biển sâu kiến thức cũng chẳng hơi đâu nghĩ về cậu. Sau này khi nhìn thấy cậu thì tôi gật đầu chào hỏi xem như có lệ, tạm biệt một thời trẻ trâu đã qua. Bây giờ khi đi qua nhà cậu ánh mắt tôi cũng không có liếc vào để tìm kiếm hình bóng cậu nữa, rồi dần dà tôi cũng quên đi cậu luôn. Đến lúc này tôi chỉ còn nhớ là mình có mối tình đơn phương tẻ nhạt đến thế để rồi bây giờ tôi chẳng còn nhớ tên cậu là gì. Rồi mọi chuyện cũng sẽ qua. Em biết thế. Rồi cơn say này cũng nhanh chóng qua đi. Rồi anh và em cũng sẽ là anh em tốt, hay chí ít ra cũng là bạn sẽ có ngày nhớ lại… Em sẽ mỉm cười, vì đã có lúc em quý anh… hơn cả một người bạn. Cách đây không lâu, em từng tuyên bố hùng hồn rằng mình sẽ không “đơn phương” bất cứ ai. Cái cảm giác đơn phương ấy, vừa buồn tủi vừa cô đơn, em không thích. Em không muốn tự mình cười, tự mình vui, tự mình nhen nhóm hi vọng. Rồi cũng tự mình dập tắt hi vọng mà mình đang nuôi dưỡng. Chỉ vì em “lỡ” đơn phương anh. Kể ra thì đơn phương anh, gốc rễ cũng là lỗi của em. Vì em hay mộng tưởng, hay yếu mến, cũng dễ mềm lòng với người khác. Chắc vì đã lâu em không bắt gặp được một người có thể làm em thoải mái chuyện trò, thoải mái cười vui và đùa nghịch. Kể ra thì bảo là “đơn phương” thì hơi quá. Chắc là chỉ “say nắng”. Ừ anh, chỉ là say nắng thôi anh ạ. Bạn bảo với em rằng “Để mọi việc thuận theo ý trời”. Em không thích. Kể ra thì có thể anh cho rằng em hỗn, nhưng rõ ràng là ý trời và ý của em chưa bao giờ trùng khớp nhau. Em có thể thành công trong nhiều việc, nhưng chuyện tình cảm thì lúc nào cũng lận đận. Em khóc nhiều hơn cười, hạnh phúc ít hơn đau khổ. Vậy nên lần này, em sẽ làm theo ý em. Bạn bảo em rằng nên để tình cảm của mình phát triển tự nhiên. Đừng gò bó hay ép uổng chi tội nghiệp. “Ép dầu ép mỡ, chứ ai nỡ ép duyên”. Anh nhỉ? Ừ thì em sẽ để cảm xúc của em tự nhiên nhất có thể… Là để em say nắng anh vài ngày, vài giờ, hay chỉ vài phút của được. Là cho em thả trôi cảm xúc của mình vài hôm thôi, cho nó rong ruổi thỏa thích, rồi nó sẽ tự quay về. Là cho em mơ mộng một chút nữa. Rồi thì hiện tại sẽ cũng là hiện tại, không hơn không kém. Cảm giác thích một người mà không cần lý do gì. Quả thật cũng rất thú vị. Rõ ràng thì em biết trước kết quả của việc nếu có thích anh thì sự việc sẽ đi về đâu. Em biết hết. Xung quanh anh luôn có rất nhiều người. Còn em, chắc chỉ bằng hạt cát. Có cũng được, mà thiếu cũng không sao. Cuộc sống vốn dĩ là vậy mà. Người thương nhiều hơn sẽ luôn nhận phần khổ hơn về mình. Rồi mọi chuyện cũng sẽ qua. Em biết thế. Rồi cơn say này cũng nhanh chóng qua đi. Rồi anh và em cũng sẽ là anh em tốt, hay chí ít ra cũng là bạn tốt. Rồi sẽ có ngày nhớ lại… Em sẽ mỉm cười, vì đã có lúc em quý anh… hơn cả một người bạn. P/s Nếu anh đọc được những dòng này. Em tin rằng anh sẽ không biết, người em thích đơn phương – chính là anh! Nguồn VOZ Forum LỜI TỰA Khi tôi bắt đầu đặt bút viết ra những dòng này cũng là lúc tôi thả mình trôi theo những suy nghĩ về tình yêu, giá trị và vẻ đẹp của tình yêu. Tình yêu là gì mà khiến cho con người ta phải khao khát kiếm tìm, phải hạnh phúc, đớn đau như vậy. Bản thân mỗi người sẽ tự có câu trả lời của riêng mình cho câu hỏi ấy. Với riêng tôi, câu trả lời bắt đầu đến từ một câu chuyện của một cậu bé năm nay mới chập chững bước vào đời và ôm ấp trong mình những kỉ niệm về một mối tình Phương- câu chuyện của cậu bé mang tên là vậy. Cái tên không phải là lời gọi từ một trái tim không được đáp lại như mọi người vẫn hiểu. Ngược lại nó đến từ hai trái tim, song tiếng vọng ấy đã không tìm được với nhau khi chẳng thể nào vượt qua nổi bức tường ngăn cách của không gian tâm tưởng của cái sự rè rụt tuổi mới cuốn hút ở Đơn Phương chính là tính chân thật của nó. Tác giả đã khai thác rất tốt đặc điểm của thể loại tự truyện khi kể lại, diễn tả một cách chân thực nhất những sự kiện, sự việc đã trải qua trong đời. Qua mỗi lời văn, người ta đều cảm nhận được cái thực, cảm giác như chính mình là nhân vật chính của câu truyện. Từng chi tiết thật đến không ngờ. Cũng chính bởi lời văn mộc mạc mà những hình ảnh đó dội vào tâm trí người xem như một giấc mơ ngọt ngào. Ai cũng có một thời con trẻ có lẽ vì thế mà khi đọc đến những dòng văn tả về cảnh chơi trò đào hang, chạy đuổi bắt, những lần thót tim khi ăn trộm vườn hàng xóm hay như một buổi trưa cùng chúng bạn đi bắt cá là cảm giác xôn xao lại ùa về. Bản thân tôi cũng nhớ lại những ngày con nhỏ hay sang cơ quan của cha, tìm đến những bờ ao, bể nước để bắt từng con cá săn sắt. Những kỉ niệm chưa bao giờ gần tôi đến thế. Đơn Phương khác hẳn những câu chuyện đã được sắp đặt theo lối mô tít, theo những kịch bản đã cho trước. Trái lại nó rất tự nhiên, ngây ngô và trong sáng. Tình tiết cứ thế đến, và thái độ của nhân vật cứ thế mà phát Phương phản ánh chân thực tâm sinh lý, góc nhìn của nhân vật trong từng giai đoạn, từng sự việc. Người ta có thể thấy rõ ràng những chuyển biến tâm lý của một chú bé tới một cậu thanh niên. Nếu đọc đoạn viết về thuở ấu thơ ta sẽ thấy một chú bé rất hồn nhiên trong sáng qua cách nói chuyện với bạn bè, với ba mẹ. Ta sẽ thấy những rung cảm rất mơ hồ về tình yêu trai gái nảy nở trong lòng một cậu bé với cô bé hàng xóm. Đó là cái sự thinh thích, cái cách ngây thơ bắt chước người lớn tập hôn. Để rồi khi thời gian trôi đi, cậu bé dần lớn những tình cảm cũng thêm lớn hơn. Đó là cảm xúc yêu thương đầu tiên trước một người con gái đẹp, là những hành động ngây ngô trước tình yêu mới chớm thuở học sinh để rồi cho tới cái đớn đau của trải nghiệm tình yêu, những suy nghĩ đầy chín chắn về hạnh phúc lứa đôi khi đã chính thức trở thành một nam sinh ta cũng dễ dàng bắt gặp hình ảnh người phụ nữ Việt Nam tảo tần đã trở thành một khái niệm kinh điển tồn tại trong ý thức người Việt. Đó là hình ảnh mẹ Cu Đin tần tảo sớm hôm cùng chồng chăm sóc gia đình bé nhỏ, đó là những giọt nước mặt của bà bên người con gái thân yêu. Những giọt nước mắt ôm lấy một tình yêu bao la của người mẹ. Không có nỗi đau nào bằng nỗi đau mất con, không có nỗi buồn nào hơn khi người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Những hình ảnh đó có lẽ khiến cho mỗi người bất giác nhớ đến người mẹ yêu dấu của mình. Song quan trọng hơn Đơn Phương đã góp phần đem tới một hình ảnh khác về phụ nữ Việt Nam trong thời đại nhiều đổi thay này thông qua nhân vật Ngọc Hiểu. Một người con gái có ước mơ, nội tâm, biết yêu, biết lo lắng cho những gì thân thuộc nhất. Ngọc Hiểu chi xuất hiện qua cái nhìn của nhân vật chính. Người ta cũng chỉ biết thêm về cô qua những trang Nhật ký. Song chỉ từng đó thôi cũng đã đủ để người ta xây dựng nên một tượng đài, biểu trưng cao nhất con gái ở thời đại này. Một người con gái luôn biết động viên quan tâm tới mọi người. Một người con gái vì chuyện gia đình, vì thương mẹ cha mà đã tự cắn răng gạt đi mối tình của mình. Một người con gái sẵn sàng hi sinh tất cả để người mình yêu hạnh phúc. Và hơn hết chúng ta khâm phục cô vì đây không phải là một nhân vật hư cấu, cô ấy đã tồn tại giữa chúng ta. Một điều hiếm khi gặp ở xã hội đương đạiĐi dọc chiều dài truyện, người ta bắt gặp đủ mọi cảm xúc vui có, buồn có, chán chường có, căm hận có, bất lực cũng có. Tất cả cũng bởi tác giả đã chân thật với chính cuộc đời và ngòi bút của mình. Nếu những ai đã từng mất đi người thân trong gia đình thì cũng sẽ tự thấy mình trong hình ảnh cậu bé. Đó là một chú bé hiếu thảo, sớm nhận thức về gia đình, yêu thương cha mẹ hết mực và trên hết luôn biết nghĩ về gia đình bằng tất cả trách nhiệm và nghĩa vụ của một người con, người em. Chắc không ai cầm nổi nước mắt khi cậu bé diễn tả những suy nghĩ về người chị đã đi xa. Điệp khúc thời gian “ngày thứ nhất chị không về, ngày thứ 2 chị không về, ngày thứ 5 chị không về, mãi mãi chị không về” như mũi dao xoáy sâu vào tâm trí mỗi người đọc. Ai lại có thể không xót xa khi đọc những dòng như thế. Những ai đã từng trải qua chắc sẽ còn thấu hiểu hơn tất cả kí ức đọng lại khi đọc xong câu chuyện này vẫn là một tình yêu đẹp mà không có kết thúc hậu, một mối tình trắng trong mà phải lìa xa nhau bằng nước mắt và nuối tiếc cho một giấc mơ. Thế nên những ai có tình yêu hãy thấu hiểu và trân trọng hạnh phúc đang đời ai cũng có một mối tình. Có những mối tình trọn vẹn với đích đến là hôn nhân hạnh phúc, có những mối tình dở dang kết thúc trong nước mắt và nỗi đau in hằn trong tâm trí, và có những mối tình mãi mãi lặng câm, nhưng ám ảnh suốt cuộc đời. Và tất cả sẽ tồn tại mãi như những kỉ niệm đẹp giữa ranh giới 2 miền khổ đau và hạnh phúc. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ khi đọc truyện Đơn Phương !!!! Mới Cập Nhật Có Thể Bạn Cũng Muốn Đọc Đơn Phương 2 xjchum01 Đơn Phương - xjchum01 xjchum01 Ai Mới Là Con Trai Linh Loè Loẹt Giăng Bẩy Bắt Cháu Dâu Miss Sun Tình Yêu Của Con Trai ZuzuLinh Máu Lạnh Truman Capote - Tham gia viết bài cho tập truyện ngắn "Ai cũng có một chuyện tình để nhớ" Người con gái của tôi, em không yêu tôi. Người con trai em yêu là một cậu bé bằng tuổi, cậu bé hay ho mà mỗi lần nhắc tên mắt em lại hấp háy cười. *** Chiều mưa... Em là đứa con gái kì lạ, khó hiểu nhưng có vẻ chính cái kì lạ, khó hiểu nơi em khiến trái tim tôi lạc nhịp vào cái ngày đầu tiên ấy... Tôi gặp em một chiều mưa rơi hối hả, mưa cuối mùa nặng hạt và lạnh buốt. Một đứa con trai như tôi cũng phải so vai vì lạnh. Đứng trong hiên nhìn mưa rơi, chẳng có vẻ gì là thú vị cả, phiền phức nữa là đằng khác, vậy mà em cứ nhìn - như thể mưa có gì đó rất hay ho. Em nhỏ bé trong chiếc áo khoác to sụ, và phải chăng vì thế em mong manh hơn trong mắt tôi. Đôi bàn tay em khẽ vươn ra ngoài ban công. Mưa cuối mùa những ngày không gió, mưa không hắt trên lối về. Đôi mi em khẽ nhắm lại như đang cảm nhận điều gì đó thật nhẹ nhàng, và bình yên. Tôi không hiểu cái lạnh nao lòng ấy có gì hấp dẫn mà một cô gái như em lại đắm chìm vào mưa như thế. Bỗng em quay về phía tôi, tôi chẳng biết nên làm gì lúc này, vậy nên đành đứng nhìn em cười - Mưa có gì hay ho thế em? - Tôi không hiểu mình lấy đâu ra can đảm để bắt chuyện với em. - Người yêu thì có đủ hấp dẫn để ngắm nhìn mãi không anh? - Em không trả lời tôi, thay vào đó là một câu hỏi vu vơ... Mắt em hấp háy cười, tôi biết tôi đã lạc vào đâu đó trong chiều mưa - có em - trái tim tôi lệch nhịp. Em - người con gái tôi yêu... Em là một đứa con gái thích mưa. Vì em lãng mạn, mơ mộng và mưa cũng mơ mộng, lãng mạn chẳng khác em là mấy... Không ít lần em đưa tay ra ô của sổ hứng lấy những giọt mưa đầu mùa đang tí tách, tí tách rơi - vui nhộn và hồn nhiên như cái tuổi 17 của em vậy. Em khẽ mỉm cười, đôi mắt em trong veo như khoảng trời xanh ngoài kia đã được mưa gội sạch. Một tình cảm - cái mùi vị ngây ngô của cảm xúc đầu đời đã nảy sinh trong em... Và em cũng muốn người ta dành một tình cảm đặc biệt cho mình giống như trong trái tim em lúc này, người ta cũng đặc biệt như vậy. Khi ấy em thấy mưa có gì đó hay hay. Em thích ngắm mưa những chiều tan học. Sau này khi thân nhau hơn, em hay trầm ngâm với tôi rằng "Con gái sinh ra vốn dĩ đã gắn với mưa vì con gái mơ mộng, hay suy tư, hay ngẫm ngợi và mưa với thứ âm thanh rơi trong không gian gần gụi, trong khoảng thời gian chẳng thể nào gặp lại - là khoảnh khắc giao mùa bất chợt, là giây phút bình yên về đến nhà hay cái thời khắc chia tay... tất cả, tất cả nghiễm nhiên trở thành nhân tố thuận lợi để cảm xúc nảy sinh, không thôi khiến con người ta nghĩ ngợi, trầm tư mà con gái lại chính là KẺ HAY NGHĨ NGỢI VÀ TRẦM TƯ. Đôi khi tự hỏi tại sao lại như thế, và rồi kết thúc một chuỗi dài suy luận, ta bằng lòng với câu trả lời "Vì con gái sinh ra vốn là như thế..." Tôi cũng chỉ biết cười xòa vì cái suy nghĩ già dặn có vẻ trẻ con của em... 17 tuổi lẽ ra em nên cười nhiều hơn, đùa nhiều hơn, phá phách một tí, nghịch ngợm một tí thế nhưng em của tôi trông lúc nào cũng bí ẩn và nhiều suy nghĩ. Đôi mắt em trong ngần nhưng sao xa xôi quá, tôi có thể đọc được trong ánh nâu ấm áp nơi em chút ngẫm ngợi, chút vu vơ nhưng chẳng thể nào giải thích được vẻ lạnh lùng cuốn hút ở ngời con gái tôi trót yêu thầm. Em tôi mong manh là thế mà cũng cứng cỏi là thế. Em tôi nhỏ bé với trái tim nhạy cảm trước mọi biến chuyển dù là nhỏ nhất của những cơn mưa, thế nhưng tâm hồn em có quá nhiều trắc ẩn mà đôi khi tôi thắc mắc một cô gái như em còn bao nhiêu bí mật trong cuộc đời mình. Người con trai em yêu... Người con gái của tôi, em không yêu tôi. Người con trai em yêu là một cậu bé bằng tuổi, cậu bé hay ho mà mỗi lần nhắc tên mắt em lại hấp háy cười. Cảm xúc đầu đời của em vẹn nguyên tinh khôi và trong lành như giọt sương sớm đọng trên cành lá. Em của tôi mộng mơ là thế, và có lẽ tình yêu của em cũng được vẽ nên bởi sắc màu ngọt ngào, không chút nghi ngờ. Em tôi yêu-tôi không biết có nên gọi đó là tình yêu, bởi em còn ngây ngô lắm. "Đi bên cậu ấy, em lo âu, đôi bàn tay em cứ nắm chặt vào nhau, môi mấp máy chẳng thành lời... Đi bên anh em ríu rít như con chim chích chào hè rực nắng... Em dịu dàng, em nhẹ nhàng như làn sương sớm mỏng manh bên cậu ấy... Còn bên anh, em trẻ con, em mít ướt, em dễ dàng bị tổn thương... Em nói em thích mưa, mưa gột rửa những nỗi buồn trong em... Em cũng nheo mắt cười rằng anh là nắng bên em, còn cậu ấy là gió thỏi qua đời em... Nắng nhàn nhạt, lúc nào cũng bên em vỗ về... Nhưng gió làm em khẽ cười những ngày gió đén, gió thật khó nắm bắt và em thấy gió có quá nhiều thứ hay ho..." Ấy vậy mà... cơn gió ấy làm em tôi khóc nhiều quá, như những chiều mưa rả rích mãi không thôi. Tôi không nhìn thấy em khóc, càng chẳng thể đến bên em lúc này. Người con gái tôi yêu, em quá dỗi mong manh. Tình yêu đầu đời của em đẹp như ánh nắng mùa đông ấm áp, thứ ánh nắng "nhàn nhạt" nhưng lúc nào cũng đong đầy sự thanh khiết và trong lành. Có chăng, có chăng đông quá lạnh giá, mưa quá lạnh giá khiến trái tim vốn dĩ mỏng manh của em bỗng co thắt vì ngột ngạt. Em tôi, em nhạy cảm, em hay suy tư, những điều từng làm em đặc biệt trong tôi nhưng sao giờ tôi ghét quá đỗi. Tôi ghét đứa con gái nhạy cảm như em quá dễ bị tổn thương, không có khả năng tự vệ. Tôi ghét đứa con gái hay suy tư ngẫm ngợi như em dễ buồn, dễ bị tác động bởi thứ cảm xúc tiêu cực không nên có. Tôi ghét đứa con gái nhỏ bé, gầy nhom hay khóc nhè như em, nước mắt của em làm tim tôi lạc nhịp. Một chút đau, một chút buồn, một chút ghen, một chút hờn, và cái tình yêu vô vọng trong tôi...tất cả đang vây lấy tôi. Tôi ghét cái mỏng manh nơi em khiến tôi lúc nào cũng muốn bảo vệ. Tôi ghét người con gái của tôi như thế sao? Tôi có thể ghét em như thế sao? Những khi lòng em ngổn ngang nhiều suy nghĩ, em lại nhắn tin cho tôi. Có lẽ điều đó đã trở thành thói quen của cô gái 17 tuổi đã-một-lần-bị-tổn-thương ấy. Em gọi điện thoại cho tôi mỗi khi "bỗng dưng" em thấy buồn. Và rồi em sẽ hát cho tôi nghe một đoạn, một đoạn em thích nhưng lại khiến tim tôi đau buốt "Đã có lúc em ước phải chi đừng nên yêu anh Để hôm nay em phải xa anh .. phải ôm nỗi nhớ Người như mây gió phía cuối chân trời. Nỡ quên đi mau những lời Lời hứa sẽ mãi em ở trong tim đã quên rồi Anh đã không còn nhớ đến em..." Tôi nghe tiếng em – người con gái bé nhỏ của tôi-em đang khóc, nước mắt em đang rơi, ướt nhòe đôi mắt nâu trong trẻo tôi yêu, ướt đầm đôi má hồng tôi thầm thương, và ướt cả con tim đang yêu ớt run lên nơi em. Và em cũng có nghe chăng tiếng con tim tôi đã lặng đi như thế nào... Em bảo em ghét mưa, em không còn yêu mưa nữa. Mưa làm em thấy quá lạnh lẽo, quá cô đơn. Em đã từng xòe tay ngắm những giọt mưa nhảy nhót. Em đã từng đi trong mưa suốt con đường từ trường về nhà cùng chiếc ô hồng màu nắng. Em đã từng kể cho tôi nghe về những cơn mưa rào ngày hạ, những cơn mưa bụi ngày thu và cả cái lất phất réo rắt của một chiều mưa mùa đông hấp dẫn em thế nào. Em của tôi, em tôi ghét mưa được sao? Em hòa mình vào mưa, nếm trải tất cả cái buốt lạnh len lỏi sâu thẳm từ những giọt vô tình lộp bộp trên vai em, tóc em, trên đôi mắt đã sưng vì khóc quá nhiều. Nước mắt em rơi, nóng hổi, chảy dài trên đôi gò má đã trắng bệch vì lạnh. Đơn giản vì đi trong mưa, không ai thấy em khóc, không ai thấy nước mắt em, có chăng chỉ mình em đang cười chính mình, và có chăng cũng chỉ có mưa mới đang khóc cùng em. Em vẫn thế, cứng đầu bướng bỉnh đến đáng ít đêm em vội vùi sâu mình trong chiếc chăn dày, không ai thấy em khóc, không ai biết rằng em tôi đang nằm đó rấm rức khóc cho một chuyện tình đã qua. Em vẫn hay khiến người khác đau lòng vì mình như thế. Em tôi còn quá ngốc nghếch ở cái tuổi 17 lắm mộng mơ của em. ... Đêm cuối đông. Em đang thổn thức trước cửa nhà tôi. Phải làm gì với em tôi đây? Người em ướt sũng, em lại làm gì thế này hả con bé ngốc? Em tự hành hạ bản thân mình thế sao? Em suýt nữa lả người đi vì lạnh. Tôi phải làm sao đây? Chỉ mình em đau thôi sao? Tôi xốc người em lại, em tiếp tục khóc, tôi thấy ghét những giọt nước mắt nơi em, tôi ghét đứa con gái mềm yếu tôi đang ôm trong lòng. Em vô tình độc ác với tôi. Sự nhạy cảm thường trực của em đâu rồi? Lẽ nào, em chưa bao giờ nhận ra tình cảm nơi tôi? Phải chăng vì Gió quá hay ho mà Nắng đã nhạt màu? - Em đừng có khóc trước mặt anh! Anh xin em đấy! Tiếng em nấc lên nghèn nghẹn. - Em của anh đâu rồi? Đứa con gái trẻ con, hồn nhiên của anh trước kia đâu rồi? Em khóc có thể đưa người đó trở về bên em được sao? Em khóc thì người đó sẽ lại yêu em hay sao? Làm ơn, em tỉnh lại, tỉnh lại đi. Tôi giận dữ lay vai em, đôi bờ vai bé nhỏ mà tôi từng muốn bảo vệ, từng muốn ôm trọn vào lòng để chở che. Em ngước đôi mắt ngấn nước nhìn tôi, em lạnh lùng - Anh là gì của em? Là bạn em? Là anh trai của em? Hay là người yêu em? Anh...là gì chứ? Là gì chứ?... Em đứng dậy, bình tĩnh, bình tĩnh trong sự vô hồn. Tôi chết lặng, tôi có là gì của em đâu. Anh trai ư? Tôi chấp nhận làm anh trai của em để có thể quan tâm em, lắng nghe em mà không phải lo lắng một ngày em sẽ lặng lẽ bước ra khỏi cuộc đời tôi. Ấy vật mà ngay lúc này, khi em chạy vào trong cơn mưa tăm tối ngoài kia, tôi đang đứng bất lực và đau đớn thế này. Tôi là gì, là gì đối với em? Tôi vẫn hay tự hỏi mình như thế. Em tình cờ bước vào cuộc sống đơn độc của tôi, gieo vào đó những nốt tươi tắn trên khuông nhạc vốn quá nhiều âm trầm buồn bã. Và giờ, em bước đi mà không cho tôi cơ hội níu kéo, không có cơ hội nói thật lòng mình. Tôi không thể trách em, càng không thể trách người con trai làm em khóc. Có chăng cơ hội vụt qua tay là do tôi không cam đảm nắm lấy... Có chăng tình yêu đơn phương của tôi đã vừa chết lặng vì sự nhút nhát nơi tôi... Không gian cũ Trời lại không nguôi thổn thức với những cơn mưa dài lê thê, một đêm lạnh se sắt. Đứng nhìn mưa rơi nơi mái hiên lớp học, tôi nhớ em cồn cào. Hai năm về trước, tôi gặp em cũng chính nơi đây. Cái khoảnh khắc trái tim tôi ngẩn ngơ lệch nhịp, cái khoảnh khắc người con gái bé nhỏ tôi yêu bước vào cuộc đời tôi. Em vẫn luôn là tình yêu nơi tôi. Tôi nợ em một lời tỏ tình, tôi nợ em một bờ vai, tôi nợ em một vòng tay, một cái ôm, nợ em những yêu thương lẽ ra tôi phải trao em-người con gái tôi yêu. - Người yêu thì có đủ hấp dẫn để ngắm nhìn mãi không anh? Giọng nói ấm áp, trong veo ấy bao lâu tôi đã không được nghe. Dáng người nhỏ nhắn ấy bao lâu rồi tôi không trông thấy. Em đang đứng trước mắt tôi, chiếc áo khoác to sụ-em nhỏ bé, chiếc ô màu hồng cầm trên tay và dáng người nhỏ nhắn, đôi mắt nâu của em lại đang hấp háy cười-với tôi. - Người yêu thì có đủ hấp dẫn để ngắm nhìn mãi không anh? Em tôi lại nghịch ngợm hỏi vu vơ như thế. Em chạy tới, len đôi tay nhỏ nhắn ôm lấy tôi. Con tim tôi lại chuệch choạc vì em nữa rồi. Nhật kí ngày...tháng...năm... Nhật kí của cô gái 17 tuổi Ngày ấy em bối rối trước anh, ngày ấy em vờ vu vơ hỏi anh chỉ là em giấu đi nhịp tim em lệch lạc. Khoảnh khắc anh nhìn em, em biết cảm giác nơi trái tim em là thật. Nhưng tại sao ngày em nói có người yêu em, anh không níu lấy tay em? Tại sao anh không mắng em vì em ngốc nghếch như thế? Em khóc chẳng phải vì người ấy bỏ em đi, em khóc vì cái đứa ẩm ương như em lại đang làm tổn thương người đang yêu mình. Cậu ấy không có lỗi, tình yêu làm gì có lỗi, có chăng tại con người ta chưa là duyên là phận mà thôi. Em rời xa anh để biết rằng em nhớ anh thế nào. Em chọn cách rời xa anh để em biết với em, anh đặc biệt ra sao. Anh nói em ngốc nghếch. Là anh ngốc nghếch hay tại em ngốc nghếch khi anh mãi chẳng nhận ra tình cảm nơi em? Tôi ôm em vào lòng, ôm cái dáng hình thân thương ngày nào. Là em của tôi hay sao? Em lại vờ giận dỗi - Không có gì để nói với em à anh trai ngốc? - Không phải anh trai! - Chứ là gì? - Em vẫn bướng bỉnh hếch cái mũi chẳng cao mấy vặn vẹo hỏi lại tôi. - Đơn giản là "Anh" thôi. Anh yêu em, bé ngốc của anh à P Tiểu Tinh Tử Trên đời này vẫn còn rất nhiều cô gái si tình, nguyện dâng trọn tình yêu cho người con trai mình yêu đến hết cuộc đời, dù tình yêu đó không được đáp trả. Tình yêu dành cho anh là quá lớn và nếu như có kiếp sau thì trái tim anh vẫn mãi yêu em. Từ muôn đời nay yêu đơn phương vốn vẫn bị người ta cho là ngốc nghếch, vậy một cô gái vẫn cố gắng nuôi dưỡng thứ tình cảm đơn phương của mình suốt mấy năm trời như em thì có lẽ sẽ bị người ta gọi là mù quáng, dại dột phải không anh?! Nhưng mặc kệ người đời nghĩ gì, bởi dù sao thì em cũng vẫn sẽ làm theo những gì mà trái tim mình mách bảo. Em sẽ chờ, biết đâu chừng đến một ngày đẹp trời nào đó anh lại nói tiếng yêu em ^o Ngày hôm qua anh bảo với em rằng “Đừng cố đi theo anh nữa, hãy dừng lại và tìm lấy một hạnh phúc thật sự của riêng mình”. Câu nói ấy đã khiến em buồn nhiều nhưng cũng chính vì thế mà em lại càng thấy yêu anh hơn bao giờ hết. Khi anh càng tìm cách đẩy em ra xa thì điều đó càng chứng tỏ anh là một người đàn ông tử tế và đứng đắn, bởi vậy nên em lại càng có thêm lý do để yêu anh nhiều hơn. Em biết rằng mình rất ngốc, nhưng nếu như trái tim có thể sai khiến được thì ngay từ đầu em đã rời xa anh mà chẳng phải cố gắng đến tận bây giờ. -< Trang 1 2 3

truyện tình yêu đơn phương của con gái