Tôi gửi gắm rất nhiều tình yêu vào đó." ẩn sau đó là những tình cảm, nỗi nhớ quê hương. Chia sẻ với phóng viên Thông tấn xã Việt Nam về các
Mỗi học sinh có các thông tin sau: Họ tên, tuổi, quê quán. Yêu cầu 1: Xây dựng HocSinh để quản lý thông tin của mỗi học sinh. Yêu cầu 2: Xây dựng các phương thức thêm, hiển thị thông tin của mỗi học sinh. Yêu cầu 3: Cài đặt chương trình có các chức năng sau:
Ngoài thông tin về Ngôn Tình Xuyên Không | Yêu Em Ngàn Năm - Tập 01 (THUYẾT MINH) | Tình Yêu Của Thần Thời Gian mà bạn đang đọc này thì bạn có thể tìm kiếm và xem thêm nhiều chuyên mục khác mà chúng tôi cập nhật hàng ngày ngay dưới đây nhé !! (32 tuổi quê quảng bình hoa
7.55 /10 trên tổng số 11 lượt đánh giá. Thông Tin. Giới Thiệu. D.S Chương. Tác Giả: Minh Canh/明景. Tình Trạng: Đang Cập Nhật. Cận Đại Điền Văn Đô Thị Ngôn Tình Nữ Cường Sủng Trọng Sinh Xuyên Không.
QUÊ HƯƠNG Quê hương là một tiếng ve Lời ru của mẹ trưa hè à ơi Dòng sông con nước đầy vơi Quê hương là một góc trời tuổi thơ Quê hương ngày ấy như mơ Tôi là cậu bé dại khờ đáng yêu Quê hương là tiếng sáo diều Là cánh cò trắng chiều chiều chân đê Quê hương là phiên chợ quê Chợ trưa mong mẹ mang
Chương trình Người quê: Thầm lặng một tình yêu đại ngàn phát sóng trên kênh VTV1 ngày 17/4/2020 . Toggle navigation. Giấy phép thông tin điện tử số 2526/GP-TTĐT do Sở Thông tin và Truyền thông Hà Nội cấp.
Ôi quê hương chốn đây tình yêu mãi dâng đầy. Và nghe như trong con tim rộn muôn tiếng hát. Kia bên con suối trong đàn em bé vui đùa. Cùng hàng dừa ngập ngừng nghiêng mình soi bóng. [ĐK:] Hỡi bạn đang phiêu dạt nơi cuối trời. Bạn ơi có hay quê hương ta đang lớn lên từng ngày
pUjOru. Tên gốc Sơn Thôn Ái Tình Tác giả Tham Chủ Hoan Thể loại Đam mỹ, nhẹ nhàng, thanh mai trúc mã, 1v1, có thịt, HE. Editor Corgi wp corgi1202 Người dịch Gió Bắc nhỏ. facebook giobacnho Tình trạng Hoàn 88 chương + 2 phiên ngoại ————- Văn án Corgi Câu chuyện về hai thiếu niên nào đó, gặp nhau nơi thôn quê, mơ mơ màng màng cùng nhau viết nên chuyện xưa. Văn án Gió Bắc nhỏ Ở một sơn thôn nọ, có hai thiếu niên gặp nhau, mơ mơ hồ hồ mà mở màn câu chuyện. Bối cảnh diễn ra ở một thôn làng phía Bắc cách đây 20 năm. .———- Link Corgi Link wattpad Corgi Link Gió Bắc nhỏ
Bạn đang đọc truyện Tình Yêu Thôn Quê của tác giả Tham Chủ Hoan. Một đôi thiếu niên tình cờ tìm thấy nhau tại một vùng nông thôn, mơ màng trải qua những kỷ niệm đáng cảnh Hơn hai mươi năm về trước tại một thôn nhỏ phía Bắc.
Lâm Đông Đông 14 tuổi trải qua biến cố lớn đầu tiên trong cuộc đời của mình, bố cậu Lâm nghĩ cậu vẫn còn nhỏ, cũng không nói rõ nguyên nhân bố cậu Lâm Đông Đông vẫn biết, bố cậu vì uống rượu quá nhiều mà chết, hàng xóm đều nói như còn ba Lâm, mẹ Lâm một mình không cách nào chăm sóc cậu còn bận làm thuê kiếm tiền, với cả chi tiêu ăn uống trong thành phố thường rất lớn, cô quyết định đưa Lâm Đông Đông về nhà bà ngoại là tốt vậy, mùa xuân năm 14 tuổi, Lâm Đông Đông bị mẹ đuổi về nhà bà ngoại, ở trong một thôn quê xa kia lúc ba Lâm còn sống, bà ngoại không thích ông, đối với việc mẹ Lâm gả cho ông vẫn luôn không hài lòng, nên mấy năm nay mẹ Lâm ít khi mang Lâm Đông Đông về bà ngoại vẫn rất yêu thương Lâm Đông Đông, thỉnh thoảng còn cho cậu ít nhiều tiền tiêu biết rằng, bà ngoại là người cho dù mùa hè có nóng đến mấy cũng chẳng bỏ ra một hào để mua ngoại mất sớm, bà ngoại một mình sống trong căn nhà gạch có hai phòng, phòng lớn dùng làm phòng ngủ, bên trong có một chiếc giường đất chiếm hơn nửa diện tích, còn có tủ đồ với mấy thứ linh tinh. Còn phòng nhỏ hơn làm nhà bếp, một chiếc nồi sắt lớn trên bếp đất, củi chất đống ở một cấu cũng giống như những căn nhà khác trong Đông Đông lúc mới đến không thích ứng nhỏ không sạch sẽ như thành phố, người trong thôn ăn nói thô tối chẳng có đèn đường, xung quanh tối hù thỉnh thoảng vang lên tiếng chó có cái gì để giải trí, thôn nằm dựa lưng vào ngọn núi nhỏ, trẻ con không có việc gì thường thích chạy lên núi Đông Đông không hiểu nổi trên núi thì có gì hay mà chơi, nghe bà ngoại nói trên núi ngoại trừ ruộng thì còn một cái nghĩa lại thành phố là điều không thể, mẹ Lâm hứa sẽ chăm chỉ về thăm để cậu an tâm ở đây đi thôn không xa có một thị trấn, đạp xe khoảng nửa giờ sẽ nhỏ cũng không phát triển lắm, nhưng lớn hơn thôn Đông Đông tiếp tục học lớp bảy ở đây, trẻ con của mấy thôn xung quanh đều học ở trường này, nhưng học sinh cả trường vẫn không được bao nhiêu người, ít nhất không thể so với thành học thô sơ dột nát, bàn gỗ cong queo cũ kỹ còn bị mối mọt ăn đen nứt một đường lớn, giáo viên đơn giản làm thành hai cái bảng để thể dục là sân đất, trên nền bê tông nhỏ duy nhất có một cột bóng Đông Đông nhìn cái gì cũng không vừa mắt, cũng chẳng buồn làm quen với bạn mới, bình thường chẳng có bạn bè gì, mỗi ngày lủi thủi đạp xe đi về, không nói chuyện với tháng 4, thời tiết miền Bắc dần chuyển Đông Đông theo thường lệ dắt xe ra khỏi trường, chuẩn bị về đi ngang qua sân thể dục, bỗng nhiên nghe tiếng ai hét phía sau "Này, cậu kia, nhặt bóng lại đây cho tôi." Lâm Đông Đông men theo tiếng gọi nhìn sang, thấy năm sáu nam sinh đứng dưới cột bóng rổ, ai cũng xắn tay áo lộ ra cánh tay như không chịu được sinh đứng ở giữa hếch cằm với Lâm Đông Đông, giọng nói không kiên nhẫn "Nói cậu đó, ngẩn người ở đó làm cái gì, mau nhặt bóng lại đây!" Lâm Đông Đông biết nam sinh này, ở cùng thôn với cậu, tên là Tưởng Hải Đông Đông sở dĩ biết rõ là bởi vì ở trường hay trong thôn bộ dáng hắn luôn nổi bật bắt mắt nhất, hắn rất đẹp trai, ngũ quan lập thể, mày rậm mắt to, hơn nữa còn cao hơn rất nhiều so với người khác, mới lớp bảy nhưng phỏng chừng đã cao hơn Đông Đông cúi đầu nhìn xung quanh, quả nhiên có một quả bóng rổ bẩn thỉu nằm lăn cạnh cậu không nhặt, cho dù đẹp trai cũng không thể sai cậu được, hừ, đám nhà quê! Lâm Đông Đông tiếp tục dắt xe về phía cổng trường, phía sau lập tức vang lên tiếng huýt sáo với mấy giọng nói trêu chọc."Ôi mẹ ơi, người ta không thèm nghe mày nói! hahaha~" "Thôi xong, chuyện này không tốt chút nào!~" Tưởng Hải Dương bình thường quen thói đại ca hống hách, hiện tại có chút xấu hắn mới lớp bảy nhưng phải biết rằng đến cả học sinh lớp chín cũng chẳng ai dám đụng tới Hải Dương cường tráng mạnh mẽ, bên cạnh còn có mấy tên đàn em chơi từ nữa nhà Tưởng Hải Dương có tiền, trong thôn có 3 tiệm tạp hóa thì tiệm nhà hắn là lớn nhất, hạt dưa bia rượu nước ngọt thuốc lá, gì cũng bán."Mẹ nó ồn ào cái gì!" Tưởng Hải Dương quát một tiếng ngăn mấy tên đang đùa giỡn xung quanh, hắn chống tay nhìn theo bóng lưng Lâm Đông Đông, quát lên "Này cái tên đang đẩy xe đạp kia, nói cậu nhặt bóng, cậu bị điếc à?" Lâm Đông Đông có hơi sợ, trước kia đi học trên thành phố cậu cũng bị bắt nạt, nhưng cậu là người thành thật, bình thường chẳng trêu ghẹo gì ai, mấy kẻ bắt nạt trong trường dần không để ý đến cậu nãy Lâm Đông Đông dũng cảm như vậy là bởi vì từ khi về sống ở nông thôn cậu vẫn luôn buồn bực khó tại dùng hết mớ dũng khí kia rồi, cậu lại bắt đầu sợ như nam sinh kia tức lên, không biết cơ thể nhỏ bé này của cậu có trụ nổi một đấm không Đông Đông chậm chạp bước từng bước nhỏ, nội tâm đấu tranh dữ dội, tự hỏi có nên quay trở lại nhặt bóng hay không đợi câu trả lời, Tưởng Hải Dương đã mang theo anh em vây quanh."Cậu không nghe thấy tôi nói hay sao?" Tưởng Hải Dương đá vào bánh xe đạp Lâm Đông Đông một cái thị uy, "Bảo cậu nhặt bóng, cậu bị điếc à?" Mấy tên đàn em vây quanh Lâm Đông Đông, mỗi người một biểu người háo hức chờ xem náo nhiệt, có người thì nghiêm túc như chỉ chờ Tưởng Hải Dương ra lênh một tiếng là lao vào Đông Đông căng thẳng nuốt nước miếng, cố gắng bình tĩnh lại nói "Tôi không thấy...." Tưởng Hải Dương hoài nghi nhìn cậu, "Nói láo, quả bóng lớn như thế ở bên chân mà cậu lại không thấy, cậu bị mù à?" Thật ra bình thường Tưởng Hải Dương không thích bắt nạt người khác, hắn cùng lắm chỉ tính là có hơi ngang ngược một bây giờ lại cảm thấy uy quyền của bản thân đang bị người khiêu khích, nổi tính nóng, từ trên cao nhìn chằm chằm xuống Lâm Đông Đông nói " Đi nhặt bóng lại đây cho tôi!" Lâm đông đông thức thời, biết không ngoan ngoãn thì sẽ nhận trái vậy cúi đầu nhỏ giọng trả lời, dựng chân chống xe rồi chạy đi nhặt bóng. Mặt bóng bẩn thỉu, cậu khẽ nhíu mày, chỉ dùng mười đầu ngón tay kép lấy quả bóng."Nhặt xong rồi đây...." Lâm Đông Đông đem bóng cho Tưởng Hải Dương, nhỏ giọng nói "Của cậu." Tưởng Hải Dương cảm thấy tìm về được mặt mũi, nhưng vẫn không thoải khịt mũi, đôi mắt đen láy nhìn chăm chú vầng trán Lâm Đông Đông, thầm nghĩ xem nên dạy dỗ như thế nào để cậu ta biết được uy danh của Đông Đông rất trắng, ngũ quan theo kiểu thanh tú, chóp mũi có một nốt ruồi ưa sạch, áo quần lúc nào cũng phải gọn gàng thơm lúc lên cấp hai cậu luôn tự mình giặt quần áo, chủ yếu là do mẹ Lâm bận rộn không có thời gian chăm sóc Hải Dương cao hơn Lâm Đông Đông một cái đầu, giờ phút này cúi đầu nhìn cậu, vừa vặn nhìn thấy chóp mũi trắng nõn cùng với nốt ruồi nhỏ, còn có những ngón tay trắng mịn đang kẹp bóng Hải Dương cũng có ấn tượng với Lâm Đông Đông, một ngày cách đây không lâu, hắn đột nhiên nhìn thấy bên bên trong đám đông khối năm nhất đen như than, có một cậu bé da trắng nõn lọt thỏm ở giữa, cậu ấy còn trắng hơn cả tiểu nha đầu trong ti vi, giữa đám người liếc mắt một cái là Hải Dương suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng nảy ra một chủ ý, hắn nói với Lâm Đông Đông " Cậu cầm bóng về chà sạch sẽ, ngày mai đưa đến cho tôi." "Hả?" Lâm Đông Đông tội nghiệp ngẩng đầu, "Chà....!chà bóng?" Thời gian này chênh lệch nhiệt độ trong ngày vẫn rất lớn, bà ngoại tiết kiệm củi nước, bình thường chỉ nấu một ít để uống, còn tắm rửa gì đều dùng nước lạnh Đông Đông mỗi lần giặt quần áo đều cần rất nhiều dũng khí, cậu thật sự không muốn phải ngâm mình lâu trong nước Hải Dương thầm quyết định, đặc biệt lúc nhìn thấy Lâm Đông Đông ngẩng đầu lên, đôi con ngươi mở lớn, hàng lông mi dài cong vút, giống như gà con mới nở, nhút nhát, rụt rè, nhưng bộ lông xù lại cực kỳ chọc người yêu Hải Dương cực kỳ thích những thứ nhỏ nhắn dễ thương, nhưng cách thích của hắn không giống người khác nhìn thấy gà con thì nâng niu vuốt ve, hắn lại là hung hăng mà vỗ gà nhỏ, vỗ cho gà con phải kêu chiếp chiếp, lông tơ trên đầu cũng trọc nên giờ phút này, đối mặt với Lâm Đông Đông như một chú gà con, Tưởng Hải Dương cũng muốn làm cho cậu kêu chiếp chiếp." Đúng vậy!" Tưởng Hải Dương hếch cằm, rũ mắt nhìn Lâm Đông Đông, ngang ngược nói "Hôm nay phải chà sạch, sáng mai mang đến cho tôi! Nếu không làm, tôi sẽ...!sẽ ném cậu vào sọt bóng rổ!".
Corgi mông lép Sắp ra mắt Tạo trang web. Bán sản phẩm. Viết blog. Và nhiều hơn nữa. Đăng nhập Tạo trang của bạn
Lễ Quốc Khánh, Tưởng Hải Dương với Lâm Đông Đông cuối cùng cũng chào đón ngày nghỉ đầu tiên của cấp hai như người con xa xứ công thành danh toại về thăm quê cũ, lấy hết tiền tiêu vặt mình còn mua quà Đông Đông mua cho bà ngoại mấy loại kẹo mềm, bánh đậu xanh, mấy món quà vặt trong thôn không Hải Dương mua cũng phần lớn đồ cho bà ngoại, nhưng hắn cũng không quên mẹ mình, đến siêu thị mua cho mẹ hai chai kem dưỡng da mặt, còn rất đật về đến thôn cũng đã giờ cơm tối, xa xa đã thấy ống khói nhà nhà đang lượn lờ khói bếp, như để chỉ dẫn phương hướng cho những người đi xa về, khiến cho người ta cảm thấy an Đông Đông vui vẻ nhảy chân sáo, về thôn thật tốt, về nhà thật tốt!Tiệm tạp hóa Hải Dương cách cửa thôn không xa, lúc hai người về gần đến tiệm tạp hóa, đã thấy ba Tưởng chống hông đi đi lại lại trước hôm nay Tưởng Hải Dương về, ba mẹ Tưởng bắt đầu từ buổi chiều đã đi ra ngoài cửa dạo mấy vòng, hi vọng có thể đón con mình trước sao đây cũng là lần đầu tiên Tưởng Hải Dương xa nhà lâu như vậy, ngoài miệng thì không nói gì, nhưng trong lòng cả hai đều rất nhớ con."Ba!" Tưởng Hải Dương không kịp vào cửa đã lớn tiếng gọi, "Chúng con về rồi đây."Lâm Đông Đông cũng vội vàng chào hỏi, "Chào chú ạ.""Rồi rồi ~" Ba Tưởng liên tục gật đầu, cười hỏi, "Sao giờ mới về?""Bọn con ở lại mua chút đồ," Tưởng Hải Dương giơ túi trong tay lên, hào hứng nói "Con mua kem thoa mặt cho mẹ nữa.""Kem kia của mẹ con chưa thoa hết đấy, còn mấy chai nữa đó." Giọng nói của ba Tưởng nhẹ nhàng, ngập tràn yêu thương dành cho gia vừa cười vừa nhìn về phía Lâm Đông Đông, nói, "Đông Đông ở lại đây ăn cơm đi, dì Tưởng cháu nấu xong cơm rồi." "Không cần đâu chú," Lâm Đông Đông lễ phép quơ quơ đồ vật trong tay, "Cháu về nhà gặp bà đã, hì hì ~""Ây u, còn mua đồ nữa à." Ba Tưởng hài lòng gật đầu, "Đứa trẻ ngoan, hiếu thảo."Lâm Đông Đông cười toe, "Vậy cháu về trước ạ.""Đông Đông ~" Tưởng Hải Dương gọi người lại, "Cơm nước xong anh đi tìm em."Lâm Đông Đông vội vã về nhà thăm bà, vừa đi vừa đáp, "A, biết rồi."Ba Tưởng cười ha ha nhìn hai đứa trẻ, chờ Lâm Đông Đông đi rồi, ông quay sang nói với Tưởng Hải Dương, "Nhanh vào nhà đi, mẹ đang nấu cơm ở sau bếp đó, ngày nào cũng nhắc đến con đấy."Tưởng Hải Dương lúc này mới vội vàng chạy vào ngoại đã chuẩn bị xong cơm nước, đậu đũa khoai tây hầm thịt, hầm trong nồi lớn, còn có cả món trứng hấp, chỉ chờ Lâm Đông Đông về nhà là ăn được gần đến nhà, Lâm Đông Đông đi càng nhanh, cuối cùng biến thành ngoại chắp tay sau lưng đứng trong sân, nghển cổ nhìn về phía đầu thôn."Bà ơi ~" Lâm Đông Đông chạy ùa vào trong sân vui vẻ nói "Bà đứng đây làm gì, sao không vào trong nhà ngồi đợi.""Bà mới ra thôi." bà ngoại cười không khép nổi miệng, đưa tay cầm lấy túi trên tay Lâm Đông Đông, "Con đưa cái gì về thế này?""Mua đồ ăn ngon cho bà đó," Lâm Đông Đông đỡ bà ngoại vào nhà, "Có bánh kẹo với mấy thứ ăn vặt."Bà ngoại vỗ một cái sau lưng cậu, "Xài tiền bậy bạ! Trong nhà không thiếu cái gì, con cứ giữ tiền để ở trên trường mà dùng!""Con biết mà, con ở trường tốt lắm." Lâm Đông Đông ra vẻ, "Bà nhìn coi, con mập ra rồi này."Bà ngoại tỉ mỉ nhìn cậu từ trên xuống dưới, "Không mập, bà thấy gầy đi.""Không có gầy đâu." Lâm Đông Đông vừa nói chuyện vừa đặt cặp sách lên giường, "Tưởng Hải Dương ngày nào cũng để ý chuyện ăn uống của con, ăn ít một chút thôi cũng không được."Bà ngoại cười híp mắt, "Tiểu Dương cũng về rồi à.""Dạ ~" Lâm Đông Đông cười khúc khích, nói, "Lát nữa anh ấy ăn cơm xong sẽ đến thăm à, anh ấy cũng mua đồ cho bà.""Mấy cái đứa này, xài tiền lung tung!" Bà ngoại vừa cằn nhằn vừa cười đi vào trong bếp mở nắp vung lên, "Con nhanh dọn cơm lên bàn đi, đồ ăn nấu từ lâu rồi này."Bữa cơm này Lâm Đông Đông ăn suýt chút nữa đã nứt bụng! Không so sánh thì không biết, giờ ngẫm lại mới giật ra cơm nhà lại ngon như vậy! Dù cho cũng là khoai tây đậu đũa, nhưng đồ của nhà trường ăn hai miếng là ngán, chỉ thấy vị mỡ lợn!Ăn tối xong, Lâm Đông Đông đang ngồi ở ngoài hiên rửa chén thì Tưởng Hải Dương chạy đến."Cơm nước xong rồi à?" động tác trên tay Lâm Đông Đông không ngừng, đôi mắt cười lấp lánh, "Bà ngoại đang ở trong nhà đó ~"Tưởng Hải Dương gật đầu, vén tay áo ngồi xổm xuống muốn lấy nùi thép trong tay cậu, "Để anh rửa cho!""Ai ya không cần đâu." Lâm Đông Đông dùng cùi chỏ chặn Tưởng Hải Dương lại, "Em tự rửa, anh nhanh vào đi, bà ngoại mới nãy còn nhắc anh đó."Đang nói chuyện bà ngoại ở trong phòng nghe thấy động tĩnh, cười híp mắt hỏi, "Tiểu Dương tới đó à?"Tưởng Hải Dương vội vàng chào hỏi với bà, thế nhưng một già một trẻ mới thân thiết nói được mấy câu, bà ngoại đã bắt đầu quở hai đứa, nói sau này đừng có xài tiền mua đồ lung tung! Tiền tiêu vặt cứ giữ mà dùng, hai đứa chưa kiếm được tiền còn mua đồ cho bà làm gì!Nhưng Tưởng Hải Dương rất giỏi dỗ người, đặc biệt là các cụ gìa, chưa được bao lâu bà ngoại đã bị hắn dỗ cười lộ cả Đông Đông ở ngoài nhà dọn dẹp xong, sau đó cũng vào ngồi bên giường nói chuyện phiếm với bà ngoại, kể cho bà nghe những chuyện thú vị ở trường trời dần tối, ánh đèn trong phòng mờ người ngồi dưới ngọn đèn nói chuyện cười đùa rôm rả, ngôi nhà nhỏ đơn sơ nhưng ngập tràn ấm áp tự khi ra về, Tưởng Hải Dương kéo Lâm Đông Đông ra ngoài sân dặn, "Đông Bảo Nhi, nhà anh thuê người thu hoạch mùa, ba anh bận nên không thể đi được, cho nên ngày mai anh phải dẫn họ đến ruộng ở phía Bắc thu hoạch khoai tây, nhưng mà nhiều người nên chắc sẽ xong nhanh, tầm giữa trưa là xong đừng vội, buổi chiều anh đến giúp em làm.""Được," Lâm Đông Đông cười gật đầu, "Anh cũng không cần vội, em giờ khỏe hơn nhiều so với trước đây rồi, làm việc cũng nhanh hơn.""Ừm ~" Tưởng Hải Dương mỉm cười, vuốt ve mặt cậu, "Bé ngoan."Ngày hôm sau trời vừa sáng, Lâm Đông Đông ăn cơm xong vác theo ấm nước xách liềm đi ra ở đây ba năm, cậu cuối cùng cũng không cần bà ngoại đưa đi vẫn có thể tìm được ruộng bắp nhà hôm qua Lâm Đông Đông nói mình làm khỏe hơn trước cũng không phải là nói khoác, vung liềm rất ra đây đến trưa vẫn chưa cắt được mấy luống, bắp bẻ ra vứt tứ tung ngang giờ làm nhanh hơn, bắp cũng được xếp thành từng chồng gọn bịu đến giữa trưa, Lâm Đông Đông ngồi bệt xuống đất uống lau mồ hôi sau gáy quay đầu nhìn thành quả lao động của mình, ha ha, đúng là quen tay hay việc mà!Buổi trưa sau khi ăn cơm bà ngoại đưa tới xong, lúc Lâm Đông Đông đang quần quật thu bắp thì nghe thấy tiếng Tưởng Hải Dương gọi mình trên bờ kè."Đông Bảo Nhi ~" Tưởng Hải Dương một tay cầm liềm, tay kia xác theo một túi ni lông đựng chén nhỏ, "Em lại đây đi, nhanh lên."Lâm Đông Đông thả liềm trên tay xuống, chạy lại, lấy ống tay áo lau mồ hôi trên trán, cười hỏi, "Ruộng khoai tây nhà anh thu hoạch xong rồi hả?""Ừm," Tưởng Hải Dương kéo cậu ngồi xuống, lấy chén nhỏ trong túi ra, là nửa bát thịt thủ hầm, "Nhanh ăn đi, ngon lắm."Thịt thủ rất đắt, người trong thôn chỉ có ngày lễ tết mới ăn, rất ít khi Đông Đông nuốt nước miếng, "Nhà anh nấu à?""Buổi trưa nấu cơm cho người làm công, trong nhà không có thịt, ba anh lái xe máy lên trấn mua hai miếng." Tưởng Hải Dương bốc một lát đút cho Lâm Đông Đông, "Anh cố ý để lại một bát, lúc nãy sớt cho bà một nửa, bà còn định không ăn, nói cho em hết."Lâm Đông Đông há miệng nhai thịt, quai hàm phồng lên một đống, "Ngon quá đi!"Tưởng Hải Dương chăm chú nhìn cậu ăn mà hạnh phúc còn hơn là mình được cậu nuốt xuống lại bốc miếng khác đút, non nửa bát thịt nhanh chóng ăn ăn thịt tâm trạng Lâm Đông Đông cực kỳ vui vẻ, cậu vội vàng chỉ đống bắp mà mình làm cho Tưởng Hải Dương xem "Nhìn này, chỗ này là em làm xong lúc sáng đấy, nhanh lắm đúng không?""Ừm, nhanh." Tưởng Hải Dương dùng mu bàn tay lau mỡ dính trên khóe miệng cậu, "Đông Bảo Nhi tiến bộ rồi ~""Hừ ~" Lâm Đông Đông ưỡn ngực sau đó lại có chút không vui nói, "Thế nhưng bắp năm nay nhỏ hơn năm ngoái, em nhìn thì thấy rất ít hạt, bà ngoại nói do năm nay gặp hạn hán.""Chuyện này cũng bình thường, năm nay mưa ít quá." Tưởng Hải Dương cầm liềm chuẩn bị làm việc, "Hy vọng lúc bán sẽ được giá một chút."Lâm Đông Đông thở dài, quay đầu tiếp tục làm luống bắp đang người cặm cụi làm việc, Tưởng Hải Dương thỉnh thoảng lại dừng tay lấy nước cho Lâm Đông Đông, để cậu nghỉ ngơi một mua người trong thôn cần sức lao động, trừ những nhà nhiều ruộng phải mướn người như nhà thd, còn lại hầu hết mọi người đều tự nên những ai có thể làm được việc dù ở nhà hay đi xa về đều ra ruộng giúp gia đình thu hoạch. Tiểu Ngũ ở trên trấn cũng về, để thể hiện nghề nghiệp của mình cậu còn nhuộm một mái đầu vàng quốc khánh gần kết thúc, thửa ruộng nhỏ nhà bà ngoại cũng được hai thiếu niên đi sớm về hôm thu hoạch nay ăn cơm tối xong, Lâm Đông Đông đến tiệm tạp hóa tìm Tưởng Hải mới đẩy cửa vào đã thấy trên giường đất nhà ngoài ngồi đầy người, Tống Dương, Tiểu Ngũ Điền Thu Sinh, Tiểu Ngũ là bắt mắt nhất, mái tóc vàng kia như cỏ khô mùa đây dù sao cũng gần như chơi đùa với nhau mỗi ngày, sau khi lên cấp ba thì phải lên thành phố học, hơn một tháng không gặp, ai cũng thấy người tụ tập mồm năm miệng mười, kể lại những chuyện đã xảy ra trong hơn một tháng qua, ai cũng vui vẻ nhiệt Ngũ lắp bắp nói mình giờ đã là người có nghề, còn nói tóc Lâm Đông Đông dài quá có cần mình cắt cho không, miễn Hải Dương đạp cậu một đạp, cười nói có cho tiền cũng không để mày cắt, nhìn cái ổ gà trên đầu mày là không tin tưởng gì rồi!Tống Dương cũng nói học ở Nhị Trung rất tốt, thành phố quả nhiên khác biệt, tốt hơn nhiều so với thị trấn! Con gái trong trường ai cũng xinh, cậu cũng nhắm trúng một bạn nữ, nói không chừng qua một thời gian nữa mình sẽ có người yêu!Mọi người đều phấn khởi cười cười nói nói, chỉ có Điền Thu Sinh thì vẫn giống như trước kia, không nói chuyện ở lại thôn, sinh hoạt vẫn như cũ, không có gì mới mẻ để kể có Lưu Chấn, vốn cũng được nghỉ, thế nhưng bị thầy dạy nghề kêu đi quán cơm phụ giúp cho nên không thể tên nhóc tán gẫu không biên giới, nói đến miệng khô lưỡi khô, tiệm tạp hóa ở trước nhà đóng cửa nghỉ bán, mấy người lúc này mới giải tán, ai về nhà Đông Đông đi cuối cùng, vẫn là Tưởng Hải Dương đưa cậu về với việc Tưởng Hải Dương dính người như thế này Lâm Đông Đông biểu thị mình hết cách, không thể làm gì khác hơn là để hắn đưa gần đây nhà nào cũng đi làm ngoài đồng nên mệt nhọc, đều đi ngủ sớm, lúc này ngoài đường không còn thấy Hải Dương nắm lấy tay Lâm Đông Đông, thấp giọng nói, "Đông Bảo Nhi, ngày mai hai chúng ta lên thành phố đi?""Tại sao?" Lâm Đông Đông không hiểu, "Không phải cuối tuần mới phải về lại trường sao?""Anh muốn em..." Tưởng Hải Dương ghé sát lại tai cậu mềm giọng dụ dỗ, "Từ lúc khai giảng đến giờ hai chúng ta chưa từng được thân mật, ngày mai lên thành phố chúng ta thuê phòng ngủ một đêm ở ngoài, được không Đông Bảo Nhi?"Trong trường nhiều người thật sự có chút nguy hiểm! Sau lần ở nhà ăn đó, Tưởng Hải Dương lại muốn kéo Lâm Đông Đông đi, nhưng cậu sống chết không chịu, quá là đáng sợ!"Nhưng mà," Lâm Đông Đông chần chừ, "Hai chúng ta phải nói sao với người trong nhà, mọi người đều biết ngày đi học lại."Tưởng Hải Dương căn bản không để ý đến chuyện này, hắn ôm lấy Lâm Đông Đông hôn một cái, "Thì cứ nói lên thành phố tìm bạn học chơi, ba mẹ anh chưa bao giờ quản nữa em đi theo anh, bà ngoại cũng yên tâm."Lâm Đông Đông mỉm cười, gật đầu, "Được.".
tình yêu thôn quê